Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

[Truyện ngắn] Bức thư cuối

Mưa rơi ...
Đã hai hôm rồi kể từ ngày em bước lến máy bay và cố gắng thực hiện giấc mơ họa sĩ của mình. Còn anh, vẫn lặng lẽ với cốc cà phề sớm nhìn vào màn sương mờ ảo nhớ đến em, cô bé kẹo ngọt của anh.
Anh và em là đôi bạn thân đã rất lâu. Cùng nhau học từ ngày chập chững bước vào lớp một, có thể nói chúng ta là đôi bạn thanh mai trúc mã. Anh chưa bao giờ dám nghĩ nhiều hơn thế để vượt qua hai chữ “Bạn bè” bởi anh luôn tự hào vì có một người bạn tốt như em, một người lạc quan để anh có thể tựa vào vai lúc anh buồn…. Cho đến khi…
Hôm đó em gọi anh lúc rất khuya rồi. Em khóc, em nấc nghẹn ngào, em bảo bạn trai mới quen em là người đã có vợ. Và nhanh nhất có thể, anh đã tới bên em, như hai người bạn, em ôm anh mà nức nở. Chưa bao giờ, anh thấy người lạc quan như em lại khóc nhiều đến thế, có vẻ cái vỏ ngoài lạc quan không che được những trái tim yếu đuối của em, bởi em vẫn là một người con gái mà …
Anh chỉ có thể ngồi bên em không nói gì, làm điểm tựa cho em khóc, và trái tim anh thắt lại theo từng tiếng nấc của em….
Tối đó anh ở lại nhà em để em có thể yên tâm say giấc…
Sáng sớm hôm sau, trong giấc mơ của mình, anh nhận ra có ai đó đã hôm vào trán anh, thật nhẹ nhàng làm anh thức giấc… Anh lại cứ giả vờ ngủ, anh không hiểu sao người bạn của anh lại làm thế, nhưng anh biết lúc đó, trái tim anh lần đầu tiến rung động trước em.
Vài ngày sau, em chủ động chia tay bạn gái, anh gọi em đi uống vài cốc bia cho khuây khỏa… Và anh rất vui khi thấy em… Anh biết anh đã phải lòng em rồi !
Nhưng cái tình bạn quá đẹp giữ em và anh làm anh không thể dũng cảm đứng lên nói với em “ Tớ yêu cậu, *** à” để rồi em phải trốn tránh tình yêu bằng việc đi du học ngành hội họa bên Pháp…
Ở phương trời Paris hoa lệ ấy, em có biết… Anh đã cố mỉm cười tiễn em lên máy bay, anh đã cố giữ lại giọt nước mắt để em ra đi vui vẻ… Và nụ hôn tạm biệt của em làm anh như biến thành bức tượng giữa sân bay, vì chính lúc đó anh biết em cũng yêu anh…
Đã hai ngày rồi mà anh vẫn chưa biết phải làm gì để có thể bình thường trở lại…
Anh thực sự rối bời. Đã rất lâu rồi anh không biết em đã từng yêu anh, cô bạn thân yêu quí à…
Nhưng anh đã hiểu rằng, cần đến lúc sống bằng cảm xúc thật nhất nơi trái tim.
Lúc em nhận được là thư chuyển phát nhanh này, anh đã ở trên máy bay, chuyến bay tới Pháp, tới xứ sở tình yêu và tới người anh yêu…
Em à! Đã đến lúc chúng ta phải sống bằng trái tim yêu thương không bận bịu những rào cản rồi… Vì em và anh sẽ hạnh phúc với những thứ mà chúng ta đã chọn. Chờ anh nhé? Yêu em.
Tái bút : Anh cũng gửi cô họa sĩ của anh mấy vần thơ nè.
Cho chiều về nơi lưng trời tắt nắng
Bóng dáng ai mờ ảo bến yêu thương
Như hồn xưa còn đôi chút vấn vương
Hoa ngày tàn, sương vẫn giăng cuối lối...

Sóng tình yêu cho mùa hoa khắp lối
Đến đi như ranh giới vô hình
Kể chuyện xưa ngày áo trắng vô tình
Lặng lẽ hoa oải hương thơm ngát...

                                                          Người yêu em !
                                                                                                   M.H.

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

[Truyện ngắn sáng tác] Bầu trời 20


Bầu trời 20

Biển Côn Đảo nhìn từ Vân Sơn Tự - 2016

            - Và giải triển vọng - giải Báo chí quốc gia năm nay thuộc về… loạt phóng sự Muôn chuyện du học của Hoàng Song Giang – Ông đại biểu công bố.
            Cả khán phòng vỗ tay vang rền cho loạt phóng sự trên báo ấn tượng nhất năm. Mọi người đều dễ dàng dự đoán giải thưởng sẽ thuộc về ai, trừ Giang, tác giả của phóng sự vừa đạt giải, một sinh viên còn chưa ra trường. Đó là một điều quá bất ngờ, chưa tốt nghiệp, chưa trải nghiệm công tác thực tế, chưa có chút tiếng tăm hay vốn liếng báo chí nào để tạo được ấn tượng ban đầu, Hoàng Song Giang chỉ đơn thuần là cơn gió thoảng trong muôn vàn cơn gió, bão bùng của nền báo chí đồ sộ của Việt Nam bấy giờ. Nhưng là một cơn gió thoảng đúng lúc giữa thời tiết oi bức mà bóng dáng bão bùng lặn mất tăm, chuỗi phóng sự của Giang tạo nên một hiện tượng cho bạn đọc, nó lột tả một cách chân thực, rõ nét và có chút trần trụi, một tác phẩm báo chí tuyệt vời, một giải thưởng xứng đáng.
            - Chúc mừng con. Giá như con mà có chút tiếng tăm trong làng báo trước thì Giải thưởng Lớn năm nay cũng là của con thôi. Mà dù gì đó là thành quả xứng đáng dành cho con, con trai ạ. – Thầy Nhiên, trưởng khoa Báo chí, nơi Giang đang theo học, ông cũng là người đã gửi tác phẩm của Giang lên Hội đồng tuyển chọn.
            - Con cảm ơn thầy, cũng nhờ thầy dìu dắt con – Giang cười đầy mãn nguyện. Công sức hai năm ròng của cậu đã không uổng phí.
            Nhưng cậu sinh viên lại nhanh chóng xin phép ra về vì ngày mai cậu còn phải lên lớp, giải thưởng cậu nhờ thầy Nhiên giữ hộ. Giang vội vã đi ra khỏi hội trường, cố gắng bắt chuyến xe cuối cùng mong về tới nhà.
                                                            ……………………………
            Hôm nay bên Tokyo gió lạnh, tuyết bắt đầu rơi những đợt đầu tiên. Kim lặng lẽ bước đi về nhà trọ của mình. Phan Thị Ngọc Kim – cô sinh viên dự bị của Đại học Tokyo danh tiếng, từng sở hữu vị trí á khoa đầu vào trường Đại học Tự Nhiên, Kim là tấm gương của biết bao bạn trẻ, một tấm gương nghị lực trưởng thành từ khó khăn.
            Thời học cấp Ba, Kim là một học sinh chuyên Văn của trường Nguyễn Chí Thanh. Cuộc sống chật vật khiến Kim luôn ý thức vai trò của mình, một trụ cột đảm đương chuyện nhà cửa, thuốc thang cho mẹ, tiền học cho em trai. Sáng học ở trường, chiều về đi phụ giúp việc ở các quán ăn, cuộc sống tất bật những lo toan làm Kim già hơn tuổi thật của mình. Những đêm được ngủ trước 12 giờ đêm luôn là ước mơ của cô gái bé nhỏ. Đôi vai nhỏ bé của cô nữ sinh lớp 11 nặng trĩu bởi bao nỗi khó khăn.
            Giang – cậu sinh viên Báo chí, bốn năm trước cũng là học sinh trường Nguyễn Chí Thanh nhưng là học sinh chuyên Hóa. Cậu học trò ban Tự nhiên này lại có niềm đam mê đặc biệt với những bài báo, những câu chuyện về sự thật, về bản chất của cuộc sống. Giang là con một trong một gia đình khá bề thế khi cha là một doanh nhân thành đạt, mẹ làm Bác sĩ trong bệnh viên tư có tiếng của Thành phố. Cuộc sống của chàng trai chuyên Hóa vô cùng nhàn hạ khi cậu chưa bao giờ phải đụng tay vào việc nhà, chưa bao giờ phải suy nghĩ hôm nay phải kiếm bao nhiêu tiền. Cuộc đời của Giang “sướng từ trong trứng nước”.
             Vậy mà chàng công tử lại phải lòng nàng Lọ Lem chuyên Văn, để những câu chuyện tình yêu của họ trở nên đặc biệt trong mắt mọi người. Chàng công tử có người đưa kẻ đón nay đã năn nỉ ba mẹ mua cho một chiếc xe máy để có thể đi về song hành bên chiếc xe đạp của nàng Lọ Lem, chàng có thể chịu khó ngồi lại sửa xe cho nàng khi chiếc xe đạp xứng đáng vào bảo tàng kia lâu lâu lại dở chứng giữa đường. Những tháng ngày đẹp đẽ của tuổi học trò cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế.
                                                ……………………………….
            Những ngày cuối cấp ba đang cận kề, không khí thi cử nóng bỏng ở khắp nơi. Báo đài, nhà nhà đều hướng về các sĩ tử của kì thi Đại học, bởi với nhiều người, “Đại học là con đường duy nhất để thành công”. Nhưng ở một quán ăn nọ, Kim và Giang đang ngồi thưởng thức bữa tối sau một ngày luyện thi căng thẳng.
            - Cậu đăng kí thêm khối B à? Tở tưởng cậu chỉ thì khối D thôi chứ.– Giang vừa hỏi, vừa sì sụp ăn vội.
            - Không thi khối D nữa. Không có tương lai, tớ sẽ thi sư phạm Hóa, vừa đỡ chi phí học tập cho mẹ, mai này ra trường đi dạy thêm một chút thì cũng dư dả, chữa bệnh cho mẹ với lo cho em được. – Kim phân trần.
            - Sao cậu bảo cậu thích thi Báo chí mà? Ước mơ của cậu, tuần nào cũng lặp lại điệp khúc “ Mai mốt Kim làm nhà báo, Kim sẽ dành viết về Giang hẳn một loạt bài luôn.” Cậu cứ nói hoài. Mà sao lại chọn sư phạm Hóa vậy?– Giang thắc mắc.
            - Tại tớ thấy giới nhà báo khó sống lắm. Viết bài lúc được lúc không, lắm lúc lao vào hiểm nguy về bài lại không được đăng thì tay trắng. Vả lại nhà tớ còn khó khăn, học Sư phạm Hóa mai này sống ổn định hơn. – Kim buồn bã nói.
            - Ờ… Thôi cậu ăn đi– Câu nói buông thõng của Giang đẩy câu chuyện sang lề bữa ăn. Không gian giữa hai người bỗng yên lặng lạ thường mặc cho tiếng chén dĩa va vào nhau, tiếng gọi nhau í ới giữa quán ăn đương lúc tấp nập.
                                                …………………………………………
            Trời nắng hanh. Khô khốc. Mấy hôm nay ông trời chả chịu rơi hạt mưa nào. Không khí oi bức khiến ai ai cũng khó chịu.
             Dưới cái thời tiết khó vừa lòng người ấy, hơn một triệu thí sinh của kì thi tuyển sinh đại học đang nóng lòng đợi công bố kết quả.
            “ Phan Thị Ngọc Kim …” – Kim nheo mắt tìm tên mình và la lên. Cô đậu đồng á khoa với 27.5 điểm. Một số điểm ngoài mong đợi của một cô học sinh chuyên Văn. Kim tung tăng đạp xe về nhà báo tin cho mẹ thì thấy Giang đang trò chuyện với mẹ cô.
            Nhác thấy bóng Kim, Giang chạy ùa ra chúc mừng. Chúc mừng cô giáo tương lai! – Giang rạng rỡ.  Thỏa ước nguyện rồi nhé.
-         Sao Giang biết sớm thế? – Kim bất ngờ.
-         Giang của Kim mà. – Giang cười lớn.
            Hai người rôm rả bước vào nhà chia vui cũng mẹ Kim. Dáng người nhỏ thó của bà mẹ mang căn bệnh cao huyết áp bỗng rạng rỡ nụ cười, run run. Bà vui lắm. Rồi tương lai cô con gái của bà cũng đã ngời sáng. Rồi cuộc sống nghèo khổ sẽ không còn đeo bám những đứa con thơ dại của bà. Và bà đã nhẹ lòng, đã sẵn sàng cho những chuyến đi…
-         Thế kết quả thi đại học của Giang thì sao? – Kim bất chợt hỏi.
            -  Giang đậu Báo chí. Thủ khoa nhé, không thua gì Á khoa sư phạm đâu… – Giang nói đầy tự hào.
            Báo chí. Kim đã sững sờ vài giây. Giang chọn Báo chí. Tại sao? Từ một lúc nào đó, Kim đã quên bẵng đi mình từng ao ước làm nhà báo như thế nào. Kim từng vạch cho mình một kế hoạch viết về những người lao động nghèo, về những học sinh, sinh viên hiếu học, về quê hương, về hướng nghiệp… Những hi vọng của cô từng lấp lánh trong đôi mắt khi cô kể cho Giang khiến Giang phải ghen tị. Mà giờ đây…
            - Sao lại là Báo chí?– Kim hỏi ngược.
            Giang chỉ im lặng mỉm cười. Kim không thể đọc trong mắt Giang bất cứ suy nghĩ gì, bởi trong mắt Kim lúc này, có chút gì đó tiếc nuối về ước mơ cô đã gác lại phía sau.
                                                …………………………………………
            “ Bíp… Bíp…”
             Tiếng tin nhắn vang lên từ hộp thư điện tử của Giang. Giấy báo nhập học.
            …
            ­- Hôm nay trời đẹp Kim nhỉ? – Giang nói bâng quơ.
            - Nóng quá trời chứ đẹp gì ông nội.– Kim phe phẩy cái quạt.
            - Vậy giờ Kim có muốn tránh nóng không?– Giang hỏi.
            - Có tiền là tránh liền. Không dư hơi ngồi đây đàm đạo chuyện bao đồng với cậu. – Kim đùa.
            - Vậy Kim đi Nhật đi. Nghe nói bên đó thời tiết mát lắm.– Giang đặt vào tay Kim thư báo nhập học.
            - Cái gì đây, Giang? Làm gì có tiền mà đi Nhật. – Kim vừa nói vừa nhìn phong thư.  Giấy báo nhập học của trường Đại học Tokyo. – Kim chậm rãi đọc. Gửi bạn….. Phan Thị Ngọc Kim. – Kim ngỡ ngàng.
            - Thư nhập học của Kim đó, sang bên đó nhớ học cho tốt nha, học bổng toàn phần bao ăn ở luôn đó. – Giang mỉm cười.
            - Nhưng Kim đâu có đăng ký học bổng bao giờ đâu?– Kim thắc mắc.
            - Giang đăng ký cho Kim đó. Giang muốn Kim có cơ hội được đi du học, vả lại học bổng này rất tốt, trường cũng chất lượng, Kim cứ đi học, có gì khó khăn báo Giang.– Giang ân cần.
            - Thế còn Giang? Sao chỉ có Kim? Giang có đi không? Thôi Kim gửi lại học bổng này, Kim không đi đâu. Kết quả Đại học của Kim mới có chưa bao lâu. Vả lại  Kim còn mẹ và em Lâm nữa. – Vội dúi lại lá thư vào tay Giang, Kim đứng dậy – Giang ở lại uống nước xong rồi về nha, Kim đi trước.
            Kim dợm đi thì Giang níu tay lại. Đặt thư báo nhập học vào tay Kim, Giang thì thầm : “Kim cứ suy nghĩ kỹ, học ở Nhật Bản dù gì cũng tốt hơn Việt Nam, rồi báo cho Giang sau cũng được.” Rồi Giang nhanh chóng mất hút vào dòng người đông đúc trên đường.
            Đêm khuya. Kim ngồi chong đèn nhìn giấy báo nhập học nằm hờ hững trên bàn. Một cơ hội lớn Giang đã ấp ủ cho Kim. Cô đắn đo. Bỗng nghe mẹ ho húng hắng trên giường, cô vội chạy lại vuốt lưng. Mấy đêm nay trời oi, mẹ Kim khó chịu trong người, ho suốt.
            - Sao con không đi ngủ đi? – Mẹ Kim hỏi.
            - Không sao đâu mẹ. Mẹ cứ ngủ đi – Kim nhẹ nhàng – À mẹ ơi, nếu con có cơ hội đi du học, con có nên đi không mẹ nhỉ?
            Mẹ Kim trầm ngâm.
            - Mẹ đã khiến con phải từ bỏ ngành học mà con yêu thích, gia cảnh nhà mình khiến con đi theo con đường mà mẹ nghĩ tốt cho gia đình ta. Âu cũng là phần lỗi do mẹ. Nếu con có cơ hội đi du học, con hãy nghĩ thật kỹ, dù gì con cũng vừa đậu đại học, mẹ không muốn vì mẹ vì em mà con đánh mất ước mơ của mình lần nữa. Lần này mẹ sẽ ủng hộ con. Bằng bất cứ giá nào …– Giọng bà nghẹn lại.
            - Nhưng còn thuốc thang cho mẹ, còn công việc nhà…– Kim lo lắng.
            - Em con đã lớn rồi. Mấy năm nay con đã vừa học vừa làm phụ giúp mẹ. Chuyện gia đình hãy để em con đỡ đần. Con cần có lựa chọn của riêng mình.– Mẹ Kim mỉm cười, nụ cười lập lòe trong ánh đèn sợi tóc hiu hắt.
            Kim im lặng. Không gian ban đêm đầy tĩnh mịch. Tiếng ai ru con sao nghe nhói lòng…
                                    “ Ví dầu cầu ván đóng đinh
                        Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
                                    Khó đi mẹ dắt còn đi
                        Con đi đường học, mẹ đi đường đời…
                                    Ầu ơ…”
                                    ……………………………………………………
            - Mẹ ở nhà có khỏe không ạ? – Kim tíu tít.
            - Mẹ khỏe. Con sao rồi? Bên đó có lạnh lắm không con? Con có thích nghi được không? Có bị ốm sốt gì không?– Muôn vàn câu hỏi mẹ Kim lo lắng cho con gái.
            - Con gái của mẹ mạnh mẽ lắm ạ. – Nụ cười Kim rạng rỡ qua chiếc màn hình vi tính.
            - Cậu khỏe là mọi người vui rồi. Thôi để tối về tớ với cậu trò chuyện sau.– Giang ghé mắt vào màn hình nói.
            - Tạm biệt mẹ nha. Gửi lời chào của con tới em Lâm nha mẹ.Con yêu mẹ nhiều – Nụ hôn qua chiếc màn hình vi tính từ xứ sở phù tang xa xôi về Việt Nam luôn rạng rỡ như thế.
            Mới hôm nào Kim còn nước mắt ngắn dài chia tay mọi người để lên máy bay cho chuyến hành trình mới của mình. Nay cô đã có thể mỉm cười rạng rỡ như thế. Giữa những khó khăn không dám gọi tên hay thậm chí cô không biết chúng là gì…
            < Cậu ổn chứ?> Dòng tin nhắn của Giang hiện lên trên máy tính của Kim,
            < Không ổn lắm cậu à. Bên này khác ở Việt Nam, thời tiết rồi con người, tớ hoàn toàn không giao tiếp được với mọi người> Kim trả lời.
            < Không sao đâu. Rồi cậu sẽ quen mà. Kim của tớ mạnh mẽ lắm>
            < Phải cố thôi. Tớ đã chọn con đường này mà> Kim nhắn lại.
            < Có gì nhớ chia sẻ với tớ nhé> Giang gửi tin nhắn.
            < Chắc chắn rồi. Tớ chỉ có mình cậu để chia sẻ thôi. Thôi tớ đi ngủ đây, phải tiết kiệm điện, vật giá bên này cao lắm. Tạm biệt cậu.> Kim trả lời tin nhắn và tắt đèn đi ngủ.
            Tin nhắn chớp nháy trên màn hình vi tính của Giang. Một chốc nào đấy, Giang thoáng buồn. Điều gì đang ở trong đầu chàng trai? Điều gì làm trái tim cậu thổn thức? Mọi thứ như mới hôm qua thôi mà…
            Bên cạnh chiếc máy tính, mớ tài liệu Ôn luyện cho bài tham luận báo chí đầu tiên của cậu. Một dòng chữ viết bằng bút chì nghuệch ngoạc ngoài bìa: Chuyện du học.
                                                ………………………………………..
            - Tại sao cậu lại đem chuyện của tớ lên viết báo như thế?– Kim tức giận qua màn hình.
            - Tớ đã đổi tên rồi mà. – Giang phân trần.
            - Cậu đổi tên nhưng bạn bè cậu ai cũng biết đó là mình. Cậu vui chứ? Cuộc sống du học vô cùng mệt mỏi, tớ chỉ chia sẻ cho mình cậu, sao cậu có thể mua vui từ những chuyện khó khăn của tớ như thế? – Mặt Kim đỏ ửng lên, khuôn miệng run run và đôi mắt chực khóc.
             Giang im lặng. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Cậu không biết cậu đang làm gì và tại sao. Cậu cần một đề tài tham luận, và cuộc sống du học của Kim đến đúng lúc. Cậu từng cắn rứt khi quyết định nộp bản thảo tham luận dài kỳ cho thầy trưởng khoa nhưng bây giờ thì không còn vướng bận gì nữa. Vì cậu tin. Cậu tin là cậu còn yêu Kim, rất nhiều.
                                    …………………………………………….
            “ Ngày thứ 200, gần bảy tháng trên đất khách quê người. Học bổng chính phủ Nhật Bản cấp vẫn chưa sử dụng đến. Tôi còn phải học thêm tiếng Anh và tiếng Nhật để có thể học đại học. Cuộc sống đắt đỏ ở đây khiến tôi mệt mỏi, không một người thân, không một xu dính túi, tôi phải làm đủ mọi việc từ rửa bát, phục vụ bàn,… để kiếm chút thức ăn thừa và cố trau dồi thêm vốn tiếng Nhật ít ỏi…”
            “ Ngày thứ 356, tròn một năm. Giờ này ở Việt Nam không biết mọi người đang làm gì nhỉ? Tôi đang phải gặm miếng bánh mì không để đỡ đói buổi tối. Chỉ còn nửa năm nửa là học bổng hết giá trị mà tôi vẫn chưa thể bắt kịp cuộc sống ở đây. Mọi thứ quá nhanh làm tôi quá mệt mỏi. Những công việc phụ quán đã quen, đã nhận được những đồng lương đầu tiên nhưng vẫn chả thấm vào đâu với cuộc sống ở đây. Căn gác nhỏ tôi sống mấy hôm nay lại bị gió lùa. Trời lạnh chẳng thể ngủ…”
             Đọc đến đây thì mẹ Kim nước mắt đã lưng tròng. Bà đâu ngờ đằng sau nụ cười của cô con gái bé nhỏ của bà là bao khó khăn vất vả ở nơi đất khách quê người ấy. Lòng bà thắt lại, bà trách mình chả giúp gì được cho con để ước mơ cuối cùng của đứa con gái cũng sắp phải dang dở. Cậu em trai tên Lâm của Kim đứng cạnh, cũng chả biết nói gì với người mẹ tiều tụy của mình. Mắt cậu cũng đã đỏ hoe, cậu thương chị, thương mẹ và thương cả chính mình. Những cuộc đời chung một số phận…
                                    ………………………………………………….
            “ Chuyến bay số hiệu VN153 xuất phát từ Nhật Bản đã hạ cánh.” Tiếng thông báo của nhân viên sân bay vang lên.
            Tròn hai năm kể từ ngày Kim nhận được học bổng, ngày hôm nay, ngày trở về của cô gái bé nhỏ dường như buồn hơn ngày cô tự tin ra đi trong biết bao hi vọng. Học bổng hết hạn, làm việc quá giờ bị cảnh sát tạm giữ, không một xu dính túi, mọi khó khăn thậm chí là “tủi nhục” với cô gái ấy, từng thứ một, in sâu vào tâm trí cô.
            Đã hai năm từ ngày cô từ biệt mẹ và em trai đi du học, cảnh vật ngày trở về không khác xưa. Vẫn căn nhà cấp bốn cũ kĩ ấy, chăng là có thêm chiếc xe Dream mà cô tích góp tiền gửi về Việt Nam cho Lâm mua đi học, đi làm. Mỗi mùa hoa sứ nở trắng sân nhà, là mỗi mùa thương nhớ bỗng vơi rồi lại đầy, ít nhất là trong tâm hồn Kim.
            - Thế bây giờ con tính làm gì? Hai năm rồi, bắt đầu lại không dễ đâu con ạ, cũng là lỗi do mẹ cả – Mẹ Kim buồn.
            - Mẹ đừng nói thế. Con cũng không biết mình phải làm gì nữa mẹ ạ. Mọi thứ với con sao cứ lận đận hoài. Nhưng con sẽ không bao giờ  quên người con từng hết mực tin tưởng đã đưa chiếc phong thư du học cho con để con rơi vào hoàn cảnh như thế này.– Giọng Kim ngắt quãng, mắt cô đã ứ đầy lệ, mọi thứ với Kim chưa bao giờ mù mờ như thế, trừ chuyện rõ ràng nhất mà Kim phải làm.
            - Thôi con ạ. Thật ra thì … - Bà chợt khựng lại – Hay con học Báo chí lại đi. – Mẹ Kim ánh mắt dò dẫm.
            - Tại sao là Báo chí? Liệu có quá muộn không mẹ?
            - Chỉ cần con tin là còn đủ thời gian, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Hãy bắt đầu lại ước mơ của con, hãy để mẹ cảm thấy nhẹ đi nỗi dày vò của ba năm trước.– Giọng bà nghẹn lại.
            Mắt Kim bỗng sâu thẳm. Cô nhìn vào một khoảng mông lung vô định. Lại là hai từ ấy, từ ước mơ đến nỗi đau, liệu cô có nên thử bắt đầu với nó? Đầu Kim đã thật sự quá mệt mỏi…
                                    …………………………………………………
            - Mẹ ơi, con có tháng nhuận bút đầu tiên rồi. Người ta bảo nếu con tiếp tục viết bài về các tấm gương hiếu học như mấy tháng nay thì nhuận bút của con sẽ nhận đều đặn hơn, vì người ta khen trong bài viết của con giàu lòng nhân ái đó mẹ.– Kim cười rạng rỡ.
            - Những bài báo của con đã san sẻ tình yêu thương cho những số phận cần được giúp đỡ, thế con đã sẵn sàng mở tấm lòng cho những người luôn ở bên con chưa?– Mẹ Kim cười mỉm.
            - Con luôn yêu mẹ và em Lâm mà.– Kim hôn lên má mẹ mình một cái rõ kêu.
            - Nhưng không chỉ có mẹ và em Lâm đâu. Còn người gửi thư cho con nữa kìa. – Cái miệng móm mém của bà mẹ mang bao nhiêu căn bệnh hôm nay rạng rỡ lạ thường.
            Bà vừa nói vừa lò dò tới bên bàn thờ lấy một lá thư đưa cho Kim. Kim nhìn bên ngoài phong thư: Gửi Kim yêu dấu của Giang. Cô chợt dừng lại nơi cái tên quá quen đến nỗi đâm lạ lùng ấy. Cũng từ rất lâu rồi, từ cái ngày cô mắng Giang qua màn hình về loạt phóng sự anh viết về cô, từ cái ngày cô khóa tài khoản của mình để không phải gặp Giang, cũng từ rất lâu rồi cô không còn có cảm giác về người mà cô từng tin tưởng, vòng xoáy cuộc sống khiến cô quên đi cơn giận ngày nào và nỗi vất vả xưa kia để đặt tròn tâm huyết của mình vào công việc cô theo đuổi. Kim hời hợt vậy đấy, giận đấy rồi cũng sẽ quên, đau đấy rồi cũng sẽ đứng dậy, “Vì em là người phụ nữ dũng cảm mà anh luôn thương mến…” - Giang bắt đầu lá thư như thế.
            Hai mặt giấy, một câu chuyện dài được viết lại đầy tình cảm mà Giang dành cho Kim. Đó là những tháng ngày anh ngồi lặng lẽ bên cô nghe cô tâm sự về ước mơ bị dang dở, nghe cô than phiền về cuộc sống một mình nơi không tình thân, nghe cô rủ rỉ về những định hướng cuộc đời mà cô tự vẽ ra làm vui bản thân đang chán chường của mình. Kim đọc từng chữ, cả một thời gian dài giữa hai người hiện lên trong đầu cô, có nước mắt, có niềm vui, có sự sản sẻ và những “ giận hờn” mà cô biết mình đã sai. Giang đã tự vẽ ra kế hoạch để giúp Kim bắt đầu viết lại ước mơ của mình, kể cả kế hoạch đưa cô đi du học, một kế hoạch đến Kim cũng ngỡ ngàng khi học bổng của Đại học Tokyo là do Giang làm giả và toàn bộ số tiền phí sinh hoạt bên xứ sở hoa anh đào là do Giang ngấm ngầm giúp Kim. Chàng công tử đã tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục mẹ Kim về kế hoạch đó, đã rớt bao giọt mồ hôi chạy nhờ sự giúp đỡ khắp nơi để đảm bảo hoàn thành trọn vẹn kế hoạch. Kế hoạch cuộc đời của Kim, của hai người…
            “ …Anh chỉ muốn nhắc em rằng, dù khó khăn đến bao nhiêu, hãy luôn ngẩng cao đầu khinh thường tất cả vất vả kia, chúng ta có quyền được lựa chọn con đường mình đi. Và dù có chông gai đến đâu, em hãy luôn giữ chặt niềm tin của mình, vì bên em luôn có mẹ, có Lâm và hãy có cả anh nữa, Kim nhé. Không phải ai cũng có ước mơ đẹp như em có đâu.
             Đến lúc em đọc thư này, nếu không may anh phải đi du học theo ý nguyện của gia đình để mai mốt về tiếp quản tập đoàn, em cũng đừng buồn, cũng đừng cảm ơn anh về bất cứ điều gì. Hãy cảm ơn cuộc đời mẹ đã sinh ra em, cảm ơn chính bản thân em đã không gục ngã trước khó khăn, bởi nếu em gục ngã, kế hoạch của anh sẽ không thành công mĩ mãn như vậy.
            Giữ gìn sức khỏe nhé cô gái của anh, tạm biệt em, tạm biệt mẹ và Lâm hộ anh luôn.
                                                Hôn em
Từ người mãi yêu em”
            Mắt Kim đã nhòe nước mắt từ lúc nào, chưa bao giờ cô cảm thấy xấu hổ về bản thân đến như vậy. Cô vô tâm đến độ không nhận ra ai đã luôn ở bên cô lúc khó khăn nhất. Kim chạy vụt đi, Kim hi vọng Giang vẫn chưa đi nước ngoài, hi vọng Giang vẫn có thể ở bên cô hay đơn giản để Giang nghe được lời xin lỗi của cô.
            “ Kim…” Tiếng gọi vọng nơi đầu ngõ. Kim từ từ quay lại, cô không thể nào ngăn những giọt nước mắt cứ mãi lăn dài trên má. Và cô đã thấy…
            - Anh sẽ không bao giờ để em lại một mình đâu… lá thư là mẹ kêu anh viết để kể cho em vì hai năm trước em không chịu gặp anh, mấy dòng cuối thằng Lâm mớm cho anh viết chọc em đó… Hãy tin anh, anh sẽ mãi luôn bên cạnh em, dù em có chối bỏ anh, Kim à…
            Mọi lời nói của Giang dường như vô nghĩa với Kim lúc ấy. Cô chỉ kịp chạy ôm chầm lấy Giang và khóc nấc lên. Giang từng nói yêu cô cả vạn lần nhưng chưa bao giờ cô đáp lại. Nhưng giờ cô đã biết rằng, cô chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào hơn Giang. Một tình yêu bắt đầu từ lúc nào không ai rõ, nhưng nó là quả ngọt của niềm tin, của sự bao dung và niềm tin của những người trẻ dám nghĩ dám làm, cô tin thế.
            Ánh nắng cuối ngày sao ấm áp lạ thường. Vì bầu trời mỗi ngày lại có thêm những hạnh phúc mới. Hạnh phúc của những người trẻ không ngừng theo đuổi đam mê của mình. Nàng Lọ Lem nay đã hạnh phúc bên Hoàng tử của đời mình.

            Khung trời 20 đã gọi tên họ
            Từng người… 
            Đón lấy thành công.
                                                                                                                                                                                                                M.H.                                                   Dựa theo tác phẩm "Một nửa 18" của nhà văn Mai Yên

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016

[Truyện ngắn] Gái ế tấn công, trai già xuất kích

“Đang làm gì đó mày?” Vẫn cái giọng eo éo ngày nào vang lên trong điện thoại My.
“Tao đang nằm lướt face, online xem phim, mấy tuần nay mày làm gì mà hôm nay mới gọi điện cho tao vậy hảo bằng hữu, chắc bận tán trai hả?” My đanh đá trả lời.
“Thì dạo này tao cũng bận rộn nhiều thứ, ai đâu mà lúc nào cũng rảnh như mày” Ngọc móc lại.
“Ý mày là sao, thì ngày tao đi làm, đêm hôm còn bận rộn cái gì mày, có ma nào rủ tao đi chơi đâu, thế gọi cho tao có kèo gì mới hả” My tươi tỉnh.
“Phải có kèo này mới nè, hay cực kỳ luôn, đảm bảo nghe xong mày không thể nói thêm lời nào nữa” Ngọc tỏ vẻ bí ẩn.
“Mày nói gì nói lẹ đi, phim đang đến đoạn hay” My hối.
“Rồi rồi, chống tai mà nghe cho rõ nhe. Cuối tháng sau tao lấy chồng, mày là người đầu tiên tao thông báo đấy bạn yêu dấu, gần 2 tháng nữa nhé” Ngọc chậm rãi .
“Sao, mày nói cái gì? Nói cụ thể từng chữ lại xem nào” My rớt luôn miếng trái cây đang nhai dở trong miệng, nghe tin như sét đánh ngang tai.
“Tao đã nhã chữ đều đặn vậy mà mày vẫn chưa tiếp thu được hả, tao nói tao sắp cưới chồng” Ngọc ôn tồn nói lại.

“Thiệt đó hả mày, xạo, ma nó thèm lấy mày, mày đi với tao miết, có bồ hồi nào mà có chồng, nay không phải cá tháng Tư nhe” My không tin.
“ Nói thiệt mày đừng giận tao nhe, hai đứa tao quen nhau hơn một năm rồi, anh ấy làm gần công ty tao, tao không nói vì sợ mày tủi thân thôi, tao nói láo mày chuyện quan trọng vậy làm gì chứ. Tao sẽ gửi thiệp mày sau, bye bye” Ngọc cúp máy.
“Con quỷ” My quăng điện thoại xuống giường, cô úp mặt vô gối, đấm đá túi bụi, gào rú thảm thiết “Tại sao, tại sao? Đến nó mà cũng bỏ mình, sao có thể”.
“Chị hai, im miệng cho ba mẹ ngủ, ba mẹ kêu gái lứa lớn rồi không chịu đoan trang nết na, không lo kiếm chồng đi, đêm nào cũng luyện phim bộ rồi gào khóc thảm thiết như thể tâm thần” Cu Lỳ em My mở cửa nói một tràng.
My ném mạnh cái gối về phía nó “Mày cút cho tao, biến!”
“Ba mẹ kêu em qua nói vậy, chứ có phải em tự đi đâu, chị làm gì ghê vậy, đồ yêu quái” cu Lỳ cầm cái gối ném lại lên giường.
“Biến mày!” My hét lên.
“Đanh đá vậy, hèn gì không ai yêu, bà cô già ế” cu Lỳ vừa bỏ đi vừa nói to.
Một đêm quả là tận thế với My, sau khi nghe tin cô bạn thân từ cấp 3, đã thề non hẹn biển sẽ không bao giờ vì trai quên bạn, thấy nó luôn luôn phới phới, vài tuần trước hai đứa vẫn còn đèo nhau đi mua sắm, ăn uống, đùng một cái nó đã thông báo cưới chồng, hắn ta là ai chứ? Khuôn mặt My đập hai tay lên mặt rầu rĩ
“Sao vậy chứ, mình cũng xinh đẹp đâu kém ai, vì sao vì sao, lại vẫn cô độc thế này, bạn bè bỏ đi theo trai hết rồi”
Cô nhìn laptop nãy giờ vẫn chạy bộ phim hàn quốc dài tập, tắt cái rụp “Cái thể loại này chỉ dìm cuộc đời mình vào vũng sâu đen tối hơn thôi, suốt ngày ảo với chả tưởng, trai đẹp à, trai đẹp thì có gái đẹp, không thì nó yêu nhau hết rồi, có đâu đến mình. Thôi em xin chào thân ái các anh “Chung Se Múc” và “Hang Thê Sức” cả anh “Ly Minh Hô” nữa nhé, em phải về với cuộc đời thực tế đau buồn, ảm đảm của em đây”.



Lướt qua facebook, sau chỉ một giờ, các bạn chung lớp đã rần rần tin tức Ngọc sắp cưới chồng, cuối cùng dung nhan của chồng Ngọc đã xuất hiện, khá tuấn tú, nghe đồn đi du học về và làm ở một công ty tài chính, gần công ty quảng cáo của Ngọc. Đường đường là bạn thân lại là người biết cuối cùng, cô tự nghĩ mình đã quá chủ quan rồi.
Trên facebook dân tình điên loạn bình luận
“Thế là cô gái xém nữa ế của chúng ta cũng sắp lên xe hoa, chúc mừng gái nhé!”
“Nhất rồi đấy, chồng đẹp trai phết, cho xin cái hẹn đi”
“Trời ơi, sao vầy, không được, em Ngọc mà đi lấy chồng, thế còn hotgirl Nga My phái của chúng ta phải làm sao đây, cô độc, cô độc”
“Tại các hạ nói sao ấy chứ, Nga My người ta toàn mấy em mơn mởn, 18, đôi mươi, ai mà làm hotgirl ở tuổi 26 gần 27 cơ chứ, cỡ đó phải đưa sâu vô hang núi tu luyện để tránh thú rừng dòm ngó rồi mắc bệnh vô sinh”
“Tại hạ nói chí phải, em xin tiếp thu”
“Tụi mày cứ đợi đấy, mấy thằng vô sinh kia, gặp tao sẽ cho tụi mày biết tay, cứ dìm chị đi” My vào bình luận.
“Ôi hotgirl nổi điên rồi kìa, lượn thôi anh em”
Điên thay, mấy cái bình luận trêu chọc của bọn con trai trong lớp lại nhận được nhiều like nhất. My tắt facebook lớp đi, ở đâu có người quen, ở đó có chuyện xoi mói. My xem trong trang thông báo, đang có rất nhiều lời mời kết bạn, My thường không kết bạn với những người không có một chút nào quen biết, nhưng thôi hôm nay sẽ đổi lệ, kết bạn hết, biết đâu có người giúp mình giải tỏa căng thẳng.
Nhấp đồng ý, đồng ý liên tục, không có cái tên nào ấn tượng ngoài “cute” “xinh” với cả “đẹp”, avatar toàn chu môi, khoe cơ bắp, khoe của…, đúng là thời đại ảo tưởng về bản thân, mất hết cả thiện cảm, kéo xuống My thấy có một nick khá hài “Trai già ham vận động” để hình đại diện là Hoắc Kiến Hoa, My thấy tò mò, vào trang cá nhân của người này xem thử. Không có hình ảnh của chủ nhân, chỉ có mỗi tấm hình đại diện là Hoắc Kiến Hoa. Người này chia sẻ và viết những status khá hài hước “Xấu không phải là cái tội, tội là do không biết mình xấu”, “Đẹp là đạo đức”, “Cây có vỏ để bảo vệ, thú có lông để giữ ấm, thế sao người phải cởi truồng để bảo vệ môi trường?”…
Đọc mấy cái note của anh ta mà My cười liên tục vì độ châm biếm, dí dỏm với lời lẽ giản dị, dễ hiểu.
Nhìn đồng hồ gần 11 giờ, My chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì khung chat xuất hiện, là cái nick “Trai già ham vận động” cô mới vừa đồng ý kết bạn.
- Chào em!
- Sao biết nhỏ tuổi hơn mà chào em vậy, có duyên quá!
My lại bắt đầu giọng điệu chua ngoa.
- Dạ vậy em chào chị, vậy mình xưng hô chị em nhe chị.
- Nói vậy nghe còn dễ thương, mà thôi trai già mà xưng với tui là chị em thành ra tui già quá, gọi bạn với mình là được rồi.
- Vâng thưa bạn. Thế bạn sắp đi ngủ hả
- Ồ, sao biết hay vậy.
- Thì nhìn đồng hồ thôi, giờ này là giờ thăng của dân chúng rồi, mới thấy thông báo bạn nhận lời mời kết bạn của mình, mình kết bạn cả tháng trước rồi đấy.
- Ôi thế sao, tại dạo này mình hơi bận nên không để ý facebook lắm. ( cảm thấy nói dối trắng trợn).
- Thôi không làm phiền bạn nữa, đã khuya rồi, có gì hôm sau ta sẽ nói chuyện tiếp, rất vui được gặp bạn, ngủ ngon
- Ngủ ngon, bye bye.
Bên kia hiện một icon mèo ôm gối ngủ.
Mới chỉ mấy tiếng đồng hồ buổi tối, sau cái tin báo lấy chồng của gái ế bạn thân, My nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ lung tung không cam tâm, rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, mẹ đã sang gọi để dậy đi làm
“Coi kìa, gái lứa gì sắp tuổi băm rồi đấy, ăn với chả ngủ, sao không có thằng nào nó rước dùm tôi cái trời ơi”
My đạp chăn ngồi dậy, đầu tóc rũ rượi, đưa tay quẹt ngang miệng
“Tại bố mẹ cả đấy, con bắt đền không biết đâu”
“Mày nói chuyện có lý nhỉ, mày không có người yêu thì liên quan gì đến bố mẹ” Mẹ kéo màn gọn lên.
“Chứ còn gì nữa, hồi con còn học cấp 3, có bao nhiêu người theo, bố mẹ suốt ngày cấm đoán, đe con phải lo học hành, yêu đương hư hỏng cả người. Lúc đó con thơ dại, nên cam tâm. Vô đại học, học ngay khoa toàn nữ, hiếm lắm mới có 3 mống trai, mà gái còn hơn con, 2 trong 3 đứa tụi nó còn có bạn trai nữa đó. Lúc ra trường đi làm nhìn tàn tạ hơn xưa, mấy thằng theo đuổi khi xưa nó còn không thèm ngó, bạn bè thì lần lượt lập gia đình hết trơn. Cũng tại bố mẹ quản lý con kỹ quá đấy. Ai đời đặt tên con là Nga My cơ chứ, thế là biết số phận ra sao rồi đấy” My đấm gối.
“Sao mẹ nhớ là ngày đó mày theo đuổi mấy đứa con trai trong trường ghê lắm mà, có dạo giành nhau thằng nào mà đánh nhau với cái Ngọc, nhờ thế mà hai đứa mới chơi với nhau đến giờ vì đám con trai trong trường cạch mặt hai đứa. Học trường đại học nào là do cô chọn, có ai ép đâu, bạn bè có người yêu, gia đình mà mình không có thì xem lại mình, nhan sắc thì không có, lại còn ảo tưởng, suốt ngày coi phim ủy mị. Không có tài cứ chê sân khấu nhỏ, đỗ lỗi cho bố mẹ nữa chứ.” Mẹ vỗ vào vai My một phát.
“Con có phải con gái mẹ không vậy?” My nói với theo.
“Không, con ông nào đang xem TV dưới nhà ấy” Mẹ đi ra khỏi phòng.



Sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác, My về nhà, vắng tanh, tối mù, cô bật điện, gọi không thấy ai, cô rút điện thoại gọi cho bố
- Cả nhà đi đâu hết vậy?
- Đi du lịch chứ đi đâu, bố mẹ dẫn em đi chơi, sang năm nó cuối cấp rồi, phải học nhiều, nên tranh thủ mùa hè dẫn nó đi biển chơi.
- Sao, sao không ai nói cho con biết hết vậy (tủi thân)
- Sao không nói, 2 bữa trước nói với con rồi mà, lúc cả nhà ăn cơm đó, mà con cứ gióng cổ lên TV xem phim, không để ý. Thôi ráng tự nấu nướng vài hôm bố mẹ về nhé. Bố cúp máy đây, cả nhà sắp đi ăn hải sản.
Cuộc đời não nề đến vô tận, My chả buồn nấu nướng gì hết, pha một gói mì ăn qua bữa. Tắm xong lại mở laptop, Ngọc đã đăng bộ ảnh cưới siêu lung linh của mình. My coi qua một lượt lại thở dài “Hỡi ơi, hạnh phúc chưa kìa”, bên dưới dân tình nườm nượp chúc mừng.
“Trai già ham vận động” lại xuất hiện
- Chào My
- Sao biết tên My
- Thì nick là Nga My trưởng phái, nên gọi đại là My cho dễ thương
- Thế đằng ấy là Nam hả? Thấy ghi là “Trai”
- Chuẩn luôn, thế bạn My đã ăn tối chưa nè?
- Ăn mì tôm rồi.
- Sao lại ăn mì tôm, không cơm nước gì đàng hoàng à? Bị gia đình bỏ đói sao?
- Giỏi ta, biết luôn.
- Này chúng ta ở chung thành phố đấy, hay nhỉ.
- Có gì hay đâu chứ, danh sách bạn của mình toàn ở chung thành phố cả mà.
- Ồ ra thế, mà My có hay xem phim không vậy?
- Có, xem nhiều lắm cơ.
Cứ thế hai bên lại tu luyện với nhau về các bộ phim, bên này thì mê trai, bên kia thì mê gái, hai bên say sưa bình luận về nội dung các bộ phim, không biết chán.
- Này người ta nói mấy đứa mê phim tình cảm truyền hình toàn là bà nội trợ với mấy đứa ế đấy.
- Thì đúng rồi, My cũng đang ế đây.
- Giống tớ thế. Chắc xinh quá ai nhìn cũng nghĩ có người yêu rồi hả, hình đại diện long lanh quá (cười lớn)
- Haiz, ảo đấy, cứ chau chuốt cho hình là đẹp mê ly, thực tế thì khổ chủ không được như thế. Còn thí chủ sao lại độc thân?
- À, mình thì gặp đúng người, đúng thời điểm, sai giới tính (lại cười lớn).
- Bạn này, nói chuyện hài ghê, thế ở thế giới thứ 3 hả? (tò mò)
- Ồ, mình cũng đang kiểm tra lại. Thực tế là do mình đắm đuối học hành, say sưa công tác, đến khi ngoảnh lại tuổi xuân đã trôi xa không tầm với. Đến cả “cô gái năm xưa chúng bạn cùng xua đuổi”, không ai thèm tán tỉnh, mình quay lại tán nó, mà nó còn chê. (khóc nấc)
- Đúng là vấn đề lớn mà, còn trong lớp cấp 3, các bạn con gái, mình là đứa cuối cùng còn xót lại.
Tâm trạng đồng cảm, hai người an ủi nhau, My cảm thấy thật thoải mái lâu rồi mới có thể nói lên nỗi niềm của mình và nhận lời động viên từ người khác.
Cứ như vậy, nhiều ngày trôi qua, cứ sau 8h tối, “Nga My trưởng phái” và “Trai già ham vận động” lại nói chuyện, những câu chuyện vô thưởng vô phạt, hài hước, thêm chút đồng cảm. Bản thân My cũng dần cảm thấy khá thích thú với người bạn ảo này.
- Chúng ta nói chuyện với nhau cũng khá lâu rồi, My rất tò mò về bạn, mình gặp mặt đi (My chủ động đề nghị)
- Bạn suy nghĩ kỹ chưa?
- Chắc rồi, My đâu còn nhỏ nữa đâu mà bồng bột như mấy em tuổi teen, chúng ta nói chuyện thấy rất hợp, nên My muốn gặp mặt bạn, để có thể trở thành bạn thật của nhau.
- Ồ, mình cũng nghĩ như vậy.
- Bạn đã thấy ảnh của My rồi, My chưa thấy ảnh bạn, bạn cho My xem ảnh bạn đi, để khi gặp nhau còn nhận ra.
- Nhưng có một điều kiện, xem ảnh xong dù thế nào vẫn phải gặp mặt đấy nhé.
- Có gì bí ẩn vậy (bâng khuâng)
Một lúc sau, “Trai già ham vận động” đã gửi cho My một tấm ảnh của mình, nhìn bức ảnh My chỉ có thể nói một từ “hẫng”. Cố gắng tìm ưu điểm cho bức ảnh. My không biết tên kia có chơi xỏ mình hay không.
Đợi một lúc lâu không thấy hồi âm, Nam vào khung chat
- Sao vậy, nhiều cảm xúc quá phải không, mình biết mà, chính vì điều này mà mình cảm thấy tủi thân lắm. Mỗi lần ai muốn gặp mặt, thấy ảnh mình là họ hết hứng thú.
- À, không phải vậy đâu, nãy giờ mình nghe điện thoại ấy. Mình không phải người chú trọng quá đến nhan sắc và tuổi tác đâu, với lại mình đề nghị trước mà. ().
- Vậy chúng ta có gặp nhau nữa không?
- À có chứ, tối thứ 7 nhé, chỗ hẹn mình sẽ nói sau
Lâu ơi là lâu mới có một tên chủ động bắt chuyện với mình, My nghĩ không nên vì nhan sắc mà xem thường người ta, ế không được chảnh, chấp nhận đưa chân, phải gặp gỡ nhiều người mới tìm được người mà mình ưng ý, kệ cứ thử gặp mặt một lần, rảnh rỗi gặp nói chuyện, chẳng mất gì.



Thứ 7, trước khi đến chỗ hẹn, My quoa loa chọn lấy một bồ đồ siêu bình thường, không có hứng thú chau chuốt. Nếu nói chuyện không hợp thì sẵn tiện bốc hơi luôn quyết không để lại ấn tượng gì.
“Đi đâu vậy?” Mẹ đang xem TV xoay qua nhìn My
“À đi hóng gió, ở nhà ngột ngạt quá” My cười
“Nếu mà không về thì báo mẹ nhé” mẹ nói xong cả nhà cười hả hê.
“Không thấy cái nhà nào mà muốn con gái đi hoang như cái nhà này” My lườm em trai một phát rồi dắt xe đi.
My chọn ngay một quán nhậu, không tí nào lãng mạn, toàn mấy chú bụng phệ đang uống bia hơi, quán bày ngay trên vỉa hè. Vì muốn tránh người quen.
My lượn tới, lượn lui vài vòng trên vỉa hè, tìm vị trí phù hợp để ngồi, lúc đang chen đi vào trong, My cảm thấy có ai đang nắm tay cô, cô mau chóng rụt tay lại. Người đó lại tiếp tục kéo tay cô lại, cô bực mình đang định quay lại định vạch mặt tên biến thái, miệng đang định mắng xối xả, nhưng chưa kịp đã nghe 
“Nga My” tên đó gọi cô
“Ai vậy ta? Nhìn lạ hoắc, bạn cũ sao nè, đã kiếm cái quán toàn mấy người nhậu nhẹt vẫn gặp người quen à” My tự hỏi.
“Lại đây ngồi đi” anh ta tiếp tục.
Thấy My vẫn còn ngơ ngác không nhận ra ai.
“Trai già ham vận động đây” hắn ta nở một nụ cười tươi rói, sáng trưng, dù ánh sáng xung quanh không rõ cho lắm.
My nhanh như chớp quay lại ngồi đối diện với anh ta ở cái bàn nhậu bé xíu, mắt nhìn hắn không chớp mắt, dò xét một lượt, cũng phong độ, đẹp trai, sáng sủa ra trò đó chứ, đâu có ghê như trong hình. Quả là không uổng công lần này đi gặp mặt.
“Em nhìn anh nãy giờ, coi chừng khô mắt đấy” Nam khua tay trước mặt My.
My giật mình, nhủ lòng “Gái ế phải biết kiềm chế, không được để lộ bản chất mê trai, hắn ta sẽ kiêu ngạo”.
Giọng của My chuyển sang tông mềm nhất có thể “Em chào anh, anh đợi em lâu chưa, sao anh nhận ra em hay vậy”
“Anh cũng mới tới thôi, anh xem hình rồi mà, thấy có mỗi em là con gái ở đây, cứ đi lên đi xuống hoài, anh gọi thử, à mà giọng em làm sao vậy, nghe như bị đứt hơi, em ốm à?” Nam rót cho My cốc trà đá.
Nghe anh ta nói vậy, My mau chóng điều chỉnh giọng về bình thường, kiểu người trưởng thành thế này chắc không thích kiểu con gái ỏng ẹo rồi.
“Dạ, sao trên hình anh khác với bên ngoài quá, không nhận ra là cùng một người luôn, có sự nhầm lẫn gì không vậy?” My cũng rót lại cho Nam cốc trà đá khác.
“Tấm hình đó là hồi anh đóng kịch trong buổi diễn văn nghệ cua công ty, lưu lại, ai xin ảnh thì anh cứ đưa tấm đó, thế là ai cũng bỏ chạy mất dép, chỉ mỗi em can đảm đòi gặp mặt thôi, rất đáng để làm bạn” Nam có lời khen ngợi.
My cười hơi gượng, cảm thấy xấu hổ nếu anh ta mà biết My cũng suy nghĩ như bao người khác thì mất mặt. My thấy ân hận ghê gớm vì trang phục bà thiếm đang bận trên người.
“Nhìn My bên ngoài cũng khác trong hình nhiều nè” Nam nhìn My.
“Thì ảnh up lên mạng đã qua chỉnh sửa nên nó có hơi khác xíu” My đưa tay quấn quấn tóc.
“Anh thấy khác xa ý chứ” Nam nhiu nhiu mắt.
My nghĩ chắc lão này sắp chê bai gì đây, đúng thật là y chang mấy thằng bạn lúc nào cũng chế dễu cô,
“Khác là khác sao anh, xấu quá hả?” My hỏi thẳng.
“Không, không, bên ngoài nhìn dễ thương hơn, kiểu tự nhiên và năng động, chứ không quá dịu dàng như trên hình, nói thật anh thấy có chút giả tạo. Anh thích nhìn em bên ngoài thế này hơn” Nam cười thoải mái.
My tròn mắt nhìn Nam, thầm nghĩ “lão này nói thế này là sao, làm mình xấu hổ quá đi mất, chưa có ai khen thẳng thừng như vậy”
“À, em gọi món đi, chắc quán này em quen thuộc lắm đây, xem ra cũng là người có tựu lượng không vừa” Nam lật lật cuốn menu.
My lắc đầu “Không, không, tại em sợ gặp người quen thôi”
“Đi chơi với bạn, gặp người quen có gì mà lo quá vậy, chắc không phải sợ nếu như anh nhìn ghê quá sẽ mất mặt đó chứ?” Nam đẩy cuốn menu qua cho My.
“Ôi sao lão này cứ như đi guốc trong bụng mình vậy không biết?” My lịch sự cầm cuốn menu.
“Mình đi chỗ khác nói chuyện đi anh, chỗ này ồn quá” My đột nhiên đứng dậy.
“Đã tới thì ăn cái gì đã” Nam ngước nhìn My.
“Thôi mình đi dạo đi anh” My đề nghi lần nữa.
“Đi luôn, hôm nay tùy ý em” Nam đứng dậy cùng My
“Em ơi tính tiền cho anh 2 ly trà đá” Nam gọi phục vụ.
Thấy Nam cô phục vụ đã cười tít mắt “Dạ trà đá miễn phí anh”
“Ô thế à, anh cảm ơn nhé, lần sau anh sẽ mời bạn đến bù nhé” Nam vẫy chào cô ấy rồi bước đi.
“Anh cũng xởi lởi với phụ nữ nhỉ, thế này mà kêu ế, ai mà tin chứ” My lắc đầu.
“Ừ thì họ vui mình cũng vui, em không thích thế à, thế thì từ nay anh sẽ không như vậy nữa nhé” Nam nháy mắt với My.
“Cái gì vậy trời, sao lại liên quan tới em” My tỏ vẻ vô tội, nhưng thầm thích thú cái kiểu ăn nói hàm ý như thế.
Nam lịch sự dắt xe máy ra hộ My, hai người đi chạy xe chầm chậm, dạo qua mấy con đường, My tắp xe vào một chỗ
“Anh đợi em xíu nhe, em vào mua bắp với khoai nướng, ngon hết biết luôn”
Một lát sau My xách ra một túi đựng khoai và bắp nướng mùi thơm ngào ngạt, họ chọn ngồi ở ghế đá trong công viên, nhìn các bé thiếu nhi được bố mẹ đưa ra công viên dạo mát, hào hứng cười đùa.
“Anh Nam bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?” My cầm một trái bắp đưa cho Nam
Nam đưa tay nhận lấy “Anh sắp 37 rồi”
“Hả, thật á, hơn em gần 10 tuổi, sao nhìn trẻ quá vậy, em không tin nổi luôn” My ngạc nhiên.
“Thì có gì lo lắng đâu mà già cơ chứ, đâu có vợ hay con cái, không có gì để bận tâm cả, nên được cái tràn đầy năng lượng, cười nhiều nên tâm trạng tốt” Nam giải thích.
My nhìn kỹ Nam một lần nữa“Em còn tưởng anh chỉ hơn em 2-3 tuổi thôi chứ”
“Thế còn em, sao đến giờ vẫn chưa có người yêu vậy?” Nam vào thẳng vấn đề.
"Thì em nói rồi đó, do em ảo tưởng quá, mà em cũng không biết, đây là vấn đề không phải một người có thể giải thích được đâu. Còn anh thì sao?” My hỏi
“Anh hả? thì như em nói đó, đâu tự giải thích được đâu”
Hai người cứ vậy, nói chuyện đủ mọi chủ đề, bụng đói cũng được lấp đầy bằng khoai lang và bắp nướng. Hơn 10 giờ, Nam ngỏ ý được đưa My về. Đến trước cổng nhà My, cô bấm chuông.
Quay lại chào Nam “Cảm ơn anh nhé, tối hôm nay thú vị thật”
“Anh cũng vậy mà, sao phải khách sáo thế, thôi chào em, hẹn một ngày gần nhất anh sẽ mời em đi ăn để cảm ơn khoai và bắp nướng ngon tuyệt hôm nay nhé”
Nam đang định đi, từ trên gác, cu Lỳ thấy chị đi với trai lạ nó đã hét toáng báo cho bố mẹ. Cả nhà hớn hở chạy xuống cổng. My đơ người, không biết giải thích sao, Nam thì vội bước xuống xe để cúi chào gia đình.
“Dạ cháu chào cô chú ạ, vì cũng tối rồi nên cháu không muốn làm phiền cô chú, mong cô chú bỏ qua ạ”
“Ra đây là bạn trai cái My đấy hả, vậy mà nó cứ dấu cô chú, nhìn phong độ thật đấy” Mẹ My hồ hởi đập vai Nam một cái.
“Mẹ này, nói gì vậy, con mới gặp anh ấy lần đầu thôi” My kéo mẹ về.
“Thôi đừng có chối, mẹ biết hết, cái My nhà cô trước giờ chưa bao giờ đi về đêm với con trai bao giờ, nên lần này hai đứa không cần dấu đâu” Mẹ My đon đả nói tiếp.
Nam đứng đó cười ngoác miệng, còn My muốn độn thổ ngay lập tức.
“Dạ thôi cháu xin phép về ạ, lần sau cháu sẽ đến chào hỏi đàng hoàng hơn ạ” Nam chào bố mẹ My.
“Lần sau nhớ đến chơi cháu nhé” Bố My bắt tay Nam.
Cả nhà được phen mừng rỡ, vì gái ê trong nhà có tín hiệu đáng mừng, My mãi mới trốn về tới phòng.
Sau buổi gặp mặt, My chủ động bắt chuyện với Nam mỗi tối, siêng nói chuyện với Nam hơn. Đối tượng khá ổn, My tìm cách để tăng tốc.



Cuối tuần, cả nhà sang nhà bác ăn giỗ, My kiếm cớ có hoạt động ở cơ quan, đợi cả nhà đi hết, My gọi điện cho Nam.
“Anh Nam à, hôm nay anh có rảnh không, máy tính em hình như bị làm sao rồi, anh qua nhà em xem hộ em tí được không ạ” Máy tính của My chẳng có vấn đề gì ngoià việc cô cố tình xóa vài chương trình, để có cớ nhờ Nam đến cài đặt lại dùm hộ
“À, được rồi, tí anh qua”
Nam nghĩ hôm nay sẽ có bố mẹ My ở nhà nên muốn lần gặp mặt này xuất hiện chào hỏi cho lịch sử, đến nơi thì chỉ có mỗi My ở nhà.
“Cô chú đi vắng rồi hả em?” Nam hỏi
“Dạ, bố mẹ đi ăn giỗ đến chiều mới về, anh uống nước” My rót nước mời Nam
My đang đinh ninh hôm nay sẽ là cơ hội tốt cho mình trổ tài nấu cơm mời Nam lấy điểm với anh ta, sẽ là lời cảm ơn sửa máy tính hộ. Cất công tối hôm trước My nghiên cứu thực đơn. Ý định chưa kịp hoàn thành thì bố mẹ đã xuất hiện.
“Sao bố mẹ nói chiều mới về ?” My choáng.
Nam lịch sự đứng dậy chào hỏi.
“ Nam mới qua chơi hả cháu” Mẹ lại đến vỗ vai Nam, rồi quay sang nhìn My
“Thế sao mày nói với mẹ nay ở cơ quan có hội thao, không tham gia không được”
“Thì con hơi mệt, nên không đi nữa, sao bố mẹ cứ xuất hiện không đúng lúc không vậy” My cố cứu vớt tình hình .
“Sáng đi mẹ quên cầm cái bếp nướng, kêu bố mày chở về lấy ai biết mày rủ bạn sang chơi” Mẹ mang đĩa trái cây ra mời Nam.
“Hôm nay cháu Nam rảnh chứ, lát đi cùng cái My qua bên nhà nội nó ăn giỗ nhé” Bố My đề nghị.
My nghe xong câu bố nói, chỉ có há hốc miệng, sự việc chưa đi tới đâu đã đòi mang ra mắt họ hàng thế này là sao. My mau chóng tìm lý do hộ Nam.
“Dạ anh Nam sắp có việc phải đi rồi” My nháy mắt với Nam.
“Dạ cháu không có việc gì đâu , có thể đi được ạ” Nam cười tươi, nháy mắt lại với My.
My lại đơ tập hai, toàn gặp những chuyện ngoài dự kiến.
“Vậy thì tốt rồi, giờ đi sang bên nhà nội cái My luôn đi cháu” Bố My đứng dậy.
“Lên thay đồ đi rồi còn đi, ngồi đần ra đó nữa hả?” Mẹ đập My một phát.
Ngồi sau xe Nam, My bần thần, không biết nói thế nào với họ hàng khi bị tra hỏi, lại còn thêm mất điểm với trai già mới gặp vài lần đã bị bố mẹ xông xáo bán đứng. Nam nhìn thấy khuôn mặt nguy hiểm của My qua gương chiếu hậu, anh lại buồn cười.
“Em cứ bình thường đi, không cần lo lắng vậy đâu, anh đến họ hàng nhà em, chứ có phải em ra mắt nhà anh đâu”
“Không hiểu nỗi anh luôn, nhiệt tình thật đó” My liếc anh ta.
“Đằng nào cũng được ăn miễn phí, có gì mà không đi chứ, với lại bố mẹ em thích anh đến thế cơ mà” Nam còn huýt sáo.
Nam đi chào một lượt họ hàng, ai cũng khen ngợi, mừng thay My cuối cùng cũng có người yêu, bố mẹ My thì cứ thao thao bất tuyệt, ai cũng cười không ngớt, chỉ mỗi My là nuốt không trôi. Nhiều người còn hỏi bao giờ cưới, My chỉ biết cười trừ, còn Nam thì đáp gọn tưng “Chỉ cần My đồng ý, là cháu cưới ngay”, vô tư khoác vai My. My chỉ biết trưng bộ mặt cười không thể giả tạo hơn.
Sau buổi gặp mặt ấy, họ hàng và cả bố mẹ đều bớt lo lắng My không ế nhưng lại dục cưới. Cứ hết nỗi khổ này qua, nỗi khổ khác sẽ tới.
Đám cưới Ngọc gần đến, My lo nếu đi một mình lại bị tụi bạn trong lớp trêu gẹo, cô mạnh dạn rủ Nam đi cùng.
- Tuần sau đám cưới bạn thân em, em mượn anh một bữa làm bạn trai em nhé, để tránh bão táp dư luận.
- Sao phải mượn một ngày chứ, mượn luôn cũng được mà.
- Lúc nào cũng đùa, hi, mà em thích thế. 
Ngày cưới của Ngọc, Nam chở My đến trước nhà hàng tiệc cưới
“Không khoác tay à, đã mượn làm bạn trai phải làm cho giống chứ” Nam đề nghị.
“Cũng được, phải làm ngay và luôn thôi” My nhất trí.
Thế là My tự tin khoác tay Nam đi vào nhà hàng, thầm tưởng cảnh lũ bạn sẽ mắt tròn mắt dẹt khi thấy cô đi cùng một chàng trai cuốn hút thế này.
“Ôi hotgirl Nga My tới rồi đó hả? Thuê ở đâu được anh trai nhìn được phết đấy, tốn nhiều tiền không mày”
Vừa vào đã gặp ngay cái tên bà tám của lớp, hỏi một câu xem thường không chịu nổi.
“Tao nghe nói, dịch vụ thuê người yêu dạo này làm ăn khấm khá lắm mày, nhờ mấy đám ế ngày càng nhiều đó” Lại thêm một tên ưỡn ẹo khác chuyên chọc gậy bánh xe.
“Mình có thù với mấy bạn hay sao vậy?” My đưa tay định đập tên đứng cạnh.
“Thì tụi tao chơi với mày lâu quá rồi, thừa hiểu mày đi, đây có phải lần đầu đâu, không có ai thì hú tao qua chở đi, thuê chi tốn kém, cái thằng lần trước mày thuê đi cùng mày đến buổi họp lớp cấp 3 ấy, bữa tao đi ăn thấy nó chạy bàn ở quán phở, nhìn được trai ghê, không phải tao thôi đâu nhé, cả thằng này cũng thấy nữa đấy” Bạn My khẳng định.
“Ờ, đúng luôn, gặp nó 2 ngày sau họp lớp” Mặt 2 thằng bạn vô cùng chân thật.
My chỉ có biết thộn mặt, để đám lâu la kể tội danh, âu cũng do ăn ở vô phước nên đi đến đâu bị phanh phui tội trạng tới đó, Nam không nhịn được cười khi nghe đám bạn My kể xấu cô
“Thì ra em cũng có quá khứ bất hao quá nhỉ?”
My chỉ biết đưa đôi mắt vô tội nhìn Nam.
“Lần này không phải thuê mướn gì đâu các em, là anh tình nguyện đấy, đây là danh thiếp của anh, rảnh rỗi anh em ta đi café trò chuyện thêm nhé” Nam đưa hai tấm danh thiếp cho bạn My.
“Kỹ sư tin học sao, chỗ này em biết nè, à em họ em cũng làm ở đây, hóa ra là cấp dưới anh Nam, trái đất tròn thật, nãy giờ tụi em thất lễ, thất lễ” Bạn My đưa tay bắt tay Nam.
“Thế phải nói lời chúc mừng cho bạn rồi, hotgirl Nga My sắp đến hồi xuống núi rồi đó nhỉ”Bạn My ngay lập tức thay đổi thái độ.
My và Nam tiếp tục đi vào trong
“Cảm ơn anh nhé, nhờ anh mà đám bạn tốt đó không dám dèm pha em nữa”
“Không có gì, nghĩa vụ bạn trai, hôm nay phải thực hiện tốt” Nam vỗ nhẹ lên tay My.
Ngọc đang vô cùng rạng rỡ trong bộ váy cưới, trên môi cô không ngớt nụ cười, thấy My đi cùng Nam, Ngọc đưa tay vẫy, bộ dạng vui mừng.
My làm vẻ mặt giận dỗi, vẫn chưa tin được bị bạn thân dấu kín chuyện có người yêu, rồi lấy chồng, Ngọc cầm lấy tay My, mắt chớp chớp. Mỗi lần giận như thế nào thấy điệu bộ điệu đà này của nó My lại không giận được. Đưa tay véo nó một cái thật đau, rồi cả hai cùng cười.
“Để tao giới thiệu với mày, đây là….”
My chưa kịp nói hết câu đã thấy Nam bắt tay, rồi hất vai vô cùng thân thiết với chồng Ngọc.
“Mày khỏi giới thiệu, đây là ông anh họ của chồng tao mà” Ngọc trả lời cho sự khó hiểu của My.
“Là sao, vậy là mọi người biết nhau hết hả?” My ngơ ngác.
“Ừ, thì có mấy lần tao dắt mày đi chơi, tao cũng nói anh Hoàng, cuối tuần tao hay đi chơi với mày nên không đi với anh được, thỉnh thoảng anh cố tình đi theo, dắt theo cả lão Nam này nữa, ông ấy khen mày dễ thương, tìm cách làm quen. Nên tao mới cho anh ấy facebook của mày đó để ổng tự làm quen, hai người xem ra tiến triển khá tốt đấy nhỉ” Ngọc cười tinh quái.
“Phải còn tốt hơn cả dự kiến nữa đấy” Nam đưa tay choàng ôm người My vô cùng tự nhiên, cười sảng khoái.
My vô cùng bất ngờ, nhưng rồi cũng mau chóng cười phụ họa.
“Thế này là tốt rồi, tao đỡ lo cho mày, hai người vào trong trước đi, có gì gặp nói chuyện sau nhé” Ngọc chào My.
Nam vẫn khoác vai My đi vào trong, lúc khuất tầm mắt Ngọc, cô nhẹ nhàng tránh ra
“Nếu em không nói chuyện online rồi hẹn đi gặp anh, thì chúng ta làm quen bằng cách nào nhỉ? Sao anh không nói quen Ngọc?” My thắc mắc.
“Đơn giản mà em, không gặp trên mạng, anh vẫn có thể tìm cách làm quen em bên ngoài mà, khi nào thời cơ tới sẽ tới thôi. Nói anh quen Ngọc sẽ mất cả vui.”
Cả hai vào chỗ ngồi, sau một lát trò chuyện cùng vài người quen, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, cô dâu và chú rễ xuất hiện, cô bạn thân thật đang là cô gái xinh đẹp nhất, hạnh phúc, đang cạnh bên chú rễ, người mà cô nguyện yêu thương suốt cuộc đời còn lại. Lòng My cũng cảm thấy rưng rưng.



Bữa tiệc diễn ra với không khí tưng bừng, những lời chúc mừng từ mọi người, cô dâu và chú rể trên môi nụ cười ngọt ngào, con gái lấy chồng đã vui, mà gái ế lấy chồng còn vui gấp bội, nên thậm chí bố mẹ còn không có lấy một xíu bịn rịn, chỉ thấy bố mẹ Ngọc tưng bừng khí thế nâng chén cùng bằng hữu.
Cuối tiệc, các cô gái chưa chồng tập trung phía sau Ngọc hy vọng chụp được bó hoa cưới để thêm phần may mắn, thoát kiếp độc thân, hay mong lượt cưới kế tiếp sẽ là mình.
Ngọc tung bó hoa ra phía sau, không khí náo nhiệt hơn hẳn, các cô nàng mặc váy đi guốc cao không ngại ngùng vươn về phía bó hoa, ai cũng với tay mong bó hoa sẽ rơi về phía mình. Các anh chàng đứng xung quanh cười lắc đầu, chi có con gái mới đi tin mấy chuyện vớ vẫn thế này. Nam đứng bên cạnh Phong tán gẫu, bất chợt bó hoa lại rơi đúng về phía mình, Nam đưa tay chụp theo quan tính, các cô nàng ngẫn người nhìn theo. Chuyện lạ đời, con trai lại chụp được bó hoa cưới, các cô nàng nhao nhao lên đòi cô dâu phải ném lại
“Thôi hoa cưới chỉ ném một lần, tính ra là trong các chị em đây không ai nằm trong lượt kế tiếp đâu, không cần tốn công ném lại” Ngọc nói.
Chỉ cần một bó hoa cưới mà không khí nhộn nhịp hẳn, sau màn chụp hoa cưới, cô dâu và chú rể chụp hình lưu niệm cùng mọi người.
Lúc ra về trời cũng khá tối, Nam cùng My đi về, trên đường về lòng My có chút bồi hồi xao xuyến, cảm giác luyến lưu với cô bạn thân nay đã có nơi có chốn, có chút ghen tị, cũng có hạnh phúc xen kẽ.
Về đến trước nhà, My bước xuống xe, định chào tạm biệt Nam
“Này cho em” Nam vẫn giữ bó hoa cưới ban nãy mình chụp được.
“Thế này được không, anh chụp được mà” My chần chừ.
“Tại anh thấy em thích nó mà, nếu ngại thì lần sau anh mua bó khác y chang tặng em nhé”
“Dạ, không cần, em nhận luôn bó này, hoa cưới của bạn thân, hy vọng sẽ mang lại may mắn, cảm ơn anh, anh về nhé, chúc anh ngủ ngon” My đưa tay lấy bó hoa, và vẫy chào Nam, trong lòng đang bồn chồn, chần chừ có điều muốn nói, nên chưa quay vào nhà.
Khi Nam quay đầu xe máy, bất chợt My từ đằng sau vừa chạy theo, vừa gọi Nam.
“Anh Nam”
Nam dừng xe lại, nghĩ My có chuyện quan trọng muốn nói
“Em muốn trả mũ bảo hiểm” My đưa mũ bảo hiểm cho Nam.
“Thế thôi mà em cũng mất công chạy theo, thì hôm khác đưa anh cũng được mà, anh cứ tưởng có gì quan trọng lắm” Nam có chút thất vọng.
“À, thật ra, nãy giờ tâm trạng em rất khó chịu, em muốn nói, à, ừ…” My ngập ngừng.
“Có chuyện gì khó nói vậy em” Nam bước hẳn xuống xe , đứng đối diện với My.
“À, à, em muốn đề nghị anh một điều….
….Mình yêu nhau thử anh nhé” My lấy can đảm nói hết câu.
Nam nhìn My một hồi rồi khóe môi tự động mỉm cười, Nam lắc đầu nói “Không”
Cảm xúc My từ trên cao tụt xuống dưới đáy, nhìn khuôn mặt cô lúc này tả tơi, thêm phần xấu hổ vì chút hy vọng bé xíu, cứ tưởng mấy hành động và cách nói của Nam, anh cũng có cảm tình với cô
Gần 27 tuổi, lần đầu mở miệng tỏ tình, đây sẽ là giây phút mà cô hận nhất cuộc đời. My ủ rũ, quay đi “anh xem như chưa nghe gì nhé”.
Nụ cười trên môi Nam vẫn chưa dứt, anh kéo tay My lại, mắt My hình hơi rơm rớm.
“Anh không muốn mình yêu thử, mà hãy yêu thật đi em”
My như không tin vào tai mình
“Anh đợi đến một lúc thích hợp sẽ tỏ tình với em, nhưng hôm nay em đã mở lời, vậy mình hãy yêu nhau kể từ hôm nay nhe em”
Mắt My sáng rỡ, cô cười tươi, cảm giác mừng rơn hơn cả lúc cô biết mình đậu đại học. Cả hai nhìn nhau, tay nắm tay, dưới đèn đường khi phố đêm, Nam đang đinh đưa tay ôm My.
“Chị hai, về đi ngủ, về cho em còn đóng cổng, cả nhà đợi chị nãy giờ á” Cu Lỳ chạy ra gọi.
Chưa bao giờ mà My muốn đấm vào mặt cho thằng em trai một phát hơn lúc này, chuyên gia phá đám. My đành ngậm ngùi chào Nam, Nam vẫy tay chào cô “em ngủ ngoan nhé mai ta lại gặp”
My vừa bước đi, vẫn ngoái nhìn theo anh, lòng lâng lâng hạnh phúc.
Và thế là kể từ hôm nay gái ế và trai già sẽ bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời.

Denley Lupin