Bầu trời 20 |
Biển Côn Đảo nhìn từ Vân Sơn Tự - 2016 |
- Và giải triển vọng - giải Báo chí quốc gia năm nay thuộc về… loạt phóng
sự Muôn chuyện du học của Hoàng Song Giang – Ông đại biểu công bố.
Cả khán phòng vỗ tay vang rền cho loạt
phóng sự trên báo ấn tượng nhất năm. Mọi người đều dễ dàng dự đoán giải thưởng
sẽ thuộc về ai, trừ Giang, tác giả của phóng sự vừa đạt giải, một sinh viên còn
chưa ra trường. Đó là một điều quá bất ngờ, chưa tốt nghiệp, chưa trải nghiệm
công tác thực tế, chưa có chút tiếng tăm hay vốn liếng báo chí nào để tạo được ấn
tượng ban đầu, Hoàng Song Giang chỉ đơn thuần là cơn gió thoảng trong muôn vàn
cơn gió, bão bùng của nền báo chí đồ sộ của Việt Nam bấy giờ. Nhưng là một cơn
gió thoảng đúng lúc giữa thời tiết oi bức mà bóng dáng bão bùng lặn mất tăm,
chuỗi phóng sự của Giang tạo nên một hiện tượng cho bạn đọc, nó lột tả một cách
chân thực, rõ nét và có chút trần trụi, một tác phẩm báo chí tuyệt vời, một giải
thưởng xứng đáng.
- Chúc mừng con. Giá như con mà có chút tiếng tăm trong làng báo trước thì
Giải thưởng Lớn năm nay cũng là của con thôi. Mà dù gì đó là thành quả xứng
đáng dành cho con, con trai ạ. – Thầy Nhiên, trưởng khoa Báo chí, nơi Giang
đang theo học, ông cũng là người đã gửi tác phẩm của Giang lên Hội đồng tuyển
chọn.
- Con cảm ơn thầy, cũng nhờ thầy dìu dắt con – Giang cười đầy mãn
nguyện. Công sức hai năm ròng của cậu đã không uổng phí.
Nhưng cậu sinh viên lại nhanh chóng
xin phép ra về vì ngày mai cậu còn phải lên lớp, giải thưởng cậu nhờ thầy Nhiên
giữ hộ. Giang vội vã đi ra khỏi hội trường, cố gắng bắt chuyến xe cuối cùng
mong về tới nhà.
……………………………
Hôm nay bên Tokyo gió lạnh, tuyết bắt
đầu rơi những đợt đầu tiên. Kim lặng lẽ bước đi về nhà trọ của mình. Phan Thị Ngọc
Kim – cô sinh viên dự bị của Đại học Tokyo danh tiếng, từng sở hữu vị trí á
khoa đầu vào trường Đại học Tự Nhiên, Kim là tấm gương của biết bao bạn trẻ, một
tấm gương nghị lực trưởng thành từ khó khăn.
Thời học cấp Ba, Kim là một học sinh
chuyên Văn của trường Nguyễn Chí Thanh. Cuộc sống chật vật khiến Kim luôn ý thức
vai trò của mình, một trụ cột đảm đương chuyện nhà cửa, thuốc thang cho mẹ, tiền
học cho em trai. Sáng học ở trường, chiều về đi phụ giúp việc ở các quán ăn, cuộc
sống tất bật những lo toan làm Kim già hơn tuổi thật của mình. Những đêm được
ngủ trước 12 giờ đêm luôn là ước mơ của cô gái bé nhỏ. Đôi vai nhỏ bé của cô nữ
sinh lớp 11 nặng trĩu bởi bao nỗi khó khăn.
Giang – cậu sinh viên Báo chí, bốn
năm trước cũng là học sinh trường Nguyễn Chí Thanh nhưng là học sinh chuyên
Hóa. Cậu học trò ban Tự nhiên này lại có niềm đam mê đặc biệt với những bài
báo, những câu chuyện về sự thật, về bản chất của cuộc sống. Giang là con một
trong một gia đình khá bề thế khi cha là một doanh nhân thành đạt, mẹ làm Bác
sĩ trong bệnh viên tư có tiếng của Thành phố. Cuộc sống của chàng trai chuyên
Hóa vô cùng nhàn hạ khi cậu chưa bao giờ phải đụng tay vào việc nhà, chưa bao
giờ phải suy nghĩ hôm nay phải kiếm bao nhiêu tiền. Cuộc đời của Giang “sướng từ
trong trứng nước”.
Vậy mà chàng công tử lại phải lòng nàng Lọ Lem
chuyên Văn, để những câu chuyện tình yêu của họ trở nên đặc biệt trong mắt mọi
người. Chàng công tử có người đưa kẻ đón nay đã năn nỉ ba mẹ mua cho một chiếc
xe máy để có thể đi về song hành bên chiếc xe đạp của nàng Lọ Lem, chàng có thể
chịu khó ngồi lại sửa xe cho nàng khi chiếc xe đạp xứng đáng vào bảo tàng kia
lâu lâu lại dở chứng giữa đường. Những tháng ngày đẹp đẽ của tuổi học trò cứ
trôi qua nhẹ nhàng như thế.
……………………………….
Những ngày cuối cấp ba đang cận kề,
không khí thi cử nóng bỏng ở khắp nơi. Báo đài, nhà nhà đều hướng về các sĩ tử
của kì thi Đại học, bởi với nhiều người, “Đại học là con đường duy nhất để
thành công”. Nhưng ở một quán ăn nọ, Kim và Giang đang ngồi thưởng thức bữa tối
sau một ngày luyện thi căng thẳng.
- Cậu đăng kí thêm khối B à? Tở tưởng cậu chỉ thì khối D thôi chứ.–
Giang vừa hỏi, vừa sì sụp ăn vội.
- Không thi khối D nữa. Không có tương lai, tớ sẽ thi sư phạm Hóa, vừa đỡ
chi phí học tập cho mẹ, mai này ra trường đi dạy thêm một chút thì cũng dư dả,
chữa bệnh cho mẹ với lo cho em được. – Kim phân trần.
-
Sao cậu bảo cậu thích thi Báo chí mà? Ước mơ của cậu, tuần nào cũng lặp lại điệp
khúc “ Mai mốt Kim làm nhà báo, Kim sẽ dành viết về Giang hẳn một loạt bài
luôn.” Cậu cứ nói hoài. Mà sao lại chọn sư phạm Hóa vậy?– Giang thắc mắc.
-
Tại tớ thấy giới nhà báo khó sống lắm. Viết bài lúc được lúc không, lắm lúc lao
vào hiểm nguy về bài lại không được đăng thì tay trắng. Vả lại nhà tớ còn khó
khăn, học Sư phạm Hóa mai này sống ổn định hơn. – Kim buồn bã nói.
-
Ờ… Thôi cậu ăn đi– Câu nói buông thõng của Giang đẩy câu chuyện sang lề bữa
ăn. Không gian giữa hai người bỗng yên lặng lạ thường mặc cho tiếng chén dĩa va
vào nhau, tiếng gọi nhau í ới giữa quán ăn đương lúc tấp nập.
…………………………………………
Trời nắng hanh. Khô khốc. Mấy hôm
nay ông trời chả chịu rơi hạt mưa nào. Không khí oi bức khiến ai ai cũng khó chịu.
Dưới cái thời tiết khó vừa lòng người ấy, hơn
một triệu thí sinh của kì thi tuyển sinh đại học đang nóng lòng đợi công bố kết
quả.
“ Phan Thị Ngọc Kim …” – Kim nheo mắt
tìm tên mình và la lên. Cô đậu đồng á khoa với 27.5 điểm. Một số điểm ngoài
mong đợi của một cô học sinh chuyên Văn. Kim tung tăng đạp xe về nhà báo tin
cho mẹ thì thấy Giang đang trò chuyện với mẹ cô.
Nhác thấy bóng Kim, Giang chạy ùa ra
chúc mừng. Chúc mừng cô giáo tương lai!
– Giang rạng rỡ. Thỏa ước nguyện rồi nhé.
-
Sao Giang biết sớm
thế?
– Kim bất ngờ.
-
Giang của Kim mà. – Giang cười lớn.
Hai người rôm rả bước vào nhà chia
vui cũng mẹ Kim. Dáng người nhỏ thó của bà mẹ mang căn bệnh cao huyết áp bỗng rạng
rỡ nụ cười, run run. Bà vui lắm. Rồi tương lai cô con gái của bà cũng đã ngời
sáng. Rồi cuộc sống nghèo khổ sẽ không còn đeo bám những đứa con thơ dại của
bà. Và bà đã nhẹ lòng, đã sẵn sàng cho những chuyến đi…
-
Thế kết quả thi
đại học của Giang thì sao? – Kim bất chợt hỏi.
- Giang đậu
Báo chí. Thủ khoa nhé, không thua gì Á khoa sư phạm đâu… – Giang nói đầy tự
hào.
Báo chí. Kim đã sững sờ vài giây.
Giang chọn Báo chí. Tại sao? Từ một lúc nào đó, Kim đã quên bẵng đi mình từng
ao ước làm nhà báo như thế nào. Kim từng vạch cho mình một kế hoạch viết về những
người lao động nghèo, về những học sinh, sinh viên hiếu học, về quê hương, về
hướng nghiệp… Những hi vọng của cô từng lấp lánh trong đôi mắt khi cô kể cho
Giang khiến Giang phải ghen tị. Mà giờ đây…
- Sao lại là Báo chí?– Kim hỏi ngược.
Giang chỉ im lặng mỉm cười. Kim
không thể đọc trong mắt Giang bất cứ suy nghĩ gì, bởi trong mắt Kim lúc này, có
chút gì đó tiếc nuối về ước mơ cô đã gác lại phía sau.
…………………………………………
“ Bíp… Bíp…”
Tiếng tin nhắn vang lên từ hộp thư điện tử của
Giang. Giấy báo nhập học.
…
-
Hôm nay trời đẹp Kim nhỉ? – Giang nói bâng quơ.
-
Nóng quá trời chứ đẹp gì ông nội.– Kim phe phẩy cái quạt.
-
Vậy giờ Kim có muốn tránh nóng không?– Giang hỏi.
-
Có tiền là tránh liền. Không dư hơi ngồi đây đàm đạo chuyện bao đồng với cậu.
– Kim đùa.
- Vậy Kim đi Nhật đi. Nghe nói bên đó thời tiết mát lắm.– Giang đặt
vào tay Kim thư báo nhập học.
- Cái gì đây, Giang? Làm gì có tiền mà đi Nhật. – Kim vừa nói vừa
nhìn phong thư. Giấy báo nhập học của trường Đại học Tokyo.
– Kim chậm rãi đọc. Gửi bạn….. Phan Thị
Ngọc Kim. – Kim ngỡ ngàng.
-
Thư nhập học của Kim đó, sang bên đó nhớ học cho tốt nha, học bổng toàn phần
bao ăn ở luôn đó. – Giang mỉm cười.
-
Nhưng Kim đâu có đăng ký học bổng bao giờ đâu?– Kim thắc mắc.
-
Giang đăng ký cho Kim đó. Giang muốn Kim có cơ hội được đi du học, vả lại học bổng
này rất tốt, trường cũng chất lượng, Kim cứ đi học, có gì khó khăn báo Giang.–
Giang ân cần.
- Thế còn Giang? Sao chỉ có Kim? Giang có đi không? Thôi Kim gửi lại học
bổng này, Kim không đi đâu. Kết quả Đại học của Kim mới có chưa bao lâu. Vả lại
Kim còn mẹ và em Lâm nữa. – Vội dúi
lại lá thư vào tay Giang, Kim đứng dậy – Giang
ở lại uống nước xong rồi về nha, Kim đi trước.
Kim dợm đi thì Giang níu tay lại. Đặt
thư báo nhập học vào tay Kim, Giang thì thầm : “Kim cứ suy nghĩ kỹ, học ở Nhật Bản dù gì cũng tốt hơn Việt Nam, rồi báo
cho Giang sau cũng được.” Rồi Giang nhanh chóng mất hút vào dòng người đông
đúc trên đường.
Đêm khuya. Kim ngồi chong đèn nhìn giấy
báo nhập học nằm hờ hững trên bàn. Một cơ hội lớn Giang đã ấp ủ cho Kim. Cô đắn
đo. Bỗng nghe mẹ ho húng hắng trên giường, cô vội chạy lại vuốt lưng. Mấy đêm
nay trời oi, mẹ Kim khó chịu trong người, ho suốt.
- Sao con không đi ngủ đi? – Mẹ Kim hỏi.
-
Không sao đâu mẹ. Mẹ cứ ngủ đi – Kim nhẹ nhàng – À mẹ ơi, nếu con có cơ hội đi du học, con có nên đi không mẹ nhỉ?
Mẹ Kim trầm ngâm.
- Mẹ đã khiến con phải từ bỏ ngành học mà con yêu thích, gia cảnh nhà
mình khiến con đi theo con đường mà mẹ nghĩ tốt cho gia đình ta. Âu cũng là phần
lỗi do mẹ. Nếu con có cơ hội đi du học, con hãy nghĩ thật kỹ, dù gì con cũng vừa
đậu đại học, mẹ không muốn vì mẹ vì em mà con đánh mất ước mơ của mình lần nữa.
Lần này mẹ sẽ ủng hộ con. Bằng bất cứ giá nào …– Giọng bà nghẹn lại.
- Nhưng còn thuốc thang cho mẹ, còn công việc nhà…– Kim lo lắng.
-
Em con đã lớn rồi. Mấy năm nay con đã vừa học vừa làm phụ giúp mẹ. Chuyện gia
đình hãy để em con đỡ đần. Con cần có lựa chọn của riêng mình.– Mẹ Kim mỉm
cười, nụ cười lập lòe trong ánh đèn sợi tóc hiu hắt.
Kim im lặng. Không gian ban đêm đầy
tĩnh mịch. Tiếng ai ru con sao nghe nhói lòng…
“ Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu
tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó
đi mẹ dắt còn đi
Con
đi đường học, mẹ đi đường đời…
Ầu
ơ…”
……………………………………………………
-
Mẹ ở nhà có khỏe không ạ? – Kim tíu tít.
- Mẹ khỏe. Con sao rồi? Bên đó có lạnh lắm không con? Con có thích nghi
được không? Có bị ốm sốt gì không?– Muôn vàn câu hỏi mẹ Kim lo lắng cho con
gái.
- Con gái của mẹ mạnh mẽ lắm ạ. – Nụ cười Kim rạng rỡ qua chiếc màn
hình vi tính.
- Cậu khỏe là mọi người vui rồi. Thôi để tối về tớ với cậu trò chuyện
sau.– Giang ghé mắt vào màn hình nói.
-
Tạm biệt mẹ nha. Gửi lời chào của con tới em Lâm nha mẹ.Con yêu mẹ nhiều –
Nụ hôn qua chiếc màn hình vi tính từ xứ sở phù tang xa xôi về Việt Nam luôn rạng
rỡ như thế.
Mới hôm nào Kim còn nước mắt ngắn
dài chia tay mọi người để lên máy bay cho chuyến hành trình mới của mình. Nay
cô đã có thể mỉm cười rạng rỡ như thế. Giữa những khó khăn không dám gọi tên
hay thậm chí cô không biết chúng là gì…
< Cậu ổn chứ?> Dòng tin nhắn của
Giang hiện lên trên máy tính của Kim,
< Không ổn lắm cậu à. Bên này
khác ở Việt Nam, thời tiết rồi con người, tớ hoàn toàn không giao tiếp được với
mọi người> Kim trả lời.
< Không sao đâu. Rồi cậu sẽ quen
mà. Kim của tớ mạnh mẽ lắm>
< Phải cố thôi. Tớ đã chọn con đường
này mà> Kim nhắn lại.
< Có gì nhớ chia sẻ với tớ
nhé> Giang gửi tin nhắn.
< Chắc chắn rồi. Tớ chỉ có mình cậu
để chia sẻ thôi. Thôi tớ đi ngủ đây, phải tiết kiệm điện, vật giá bên này cao lắm.
Tạm biệt cậu.> Kim trả lời tin nhắn và tắt đèn đi ngủ.
Tin nhắn chớp nháy trên màn hình vi
tính của Giang. Một chốc nào đấy, Giang thoáng buồn. Điều gì đang ở trong đầu
chàng trai? Điều gì làm trái tim cậu thổn thức? Mọi thứ như mới hôm qua thôi
mà…
Bên cạnh chiếc máy tính, mớ tài liệu
Ôn luyện cho bài tham luận báo chí đầu tiên của cậu. Một dòng chữ viết bằng bút
chì nghuệch ngoạc ngoài bìa: Chuyện du học.
………………………………………..
-
Tại sao cậu lại đem chuyện của tớ lên viết báo như thế?– Kim tức giận qua
màn hình.
-
Tớ đã đổi tên rồi mà. – Giang phân trần.
- Cậu đổi tên nhưng bạn bè cậu ai cũng biết đó là mình. Cậu vui chứ? Cuộc
sống du học vô cùng mệt mỏi, tớ chỉ chia sẻ cho mình cậu, sao cậu có thể mua
vui từ những chuyện khó khăn của tớ như thế? – Mặt Kim đỏ ửng lên, khuôn miệng
run run và đôi mắt chực khóc.
Giang im lặng. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Cậu không biết cậu đang làm gì và tại sao. Cậu cần một đề tài tham luận, và cuộc
sống du học của Kim đến đúng lúc. Cậu từng cắn rứt khi quyết định nộp bản thảo
tham luận dài kỳ cho thầy trưởng khoa nhưng bây giờ thì không còn vướng bận gì nữa.
Vì cậu tin. Cậu tin là cậu còn yêu Kim, rất nhiều.
…………………………………………….
“ Ngày thứ 200, gần bảy tháng trên đất
khách quê người. Học bổng chính phủ Nhật Bản cấp vẫn chưa sử dụng đến. Tôi còn
phải học thêm tiếng Anh và tiếng Nhật để có thể học đại học. Cuộc sống đắt đỏ ở
đây khiến tôi mệt mỏi, không một người thân, không một xu dính túi, tôi phải
làm đủ mọi việc từ rửa bát, phục vụ bàn,… để kiếm chút thức ăn thừa và cố trau
dồi thêm vốn tiếng Nhật ít ỏi…”
“ Ngày thứ 356, tròn một năm. Giờ
này ở Việt Nam không biết mọi người đang làm gì nhỉ? Tôi đang phải gặm miếng
bánh mì không để đỡ đói buổi tối. Chỉ còn nửa năm nửa là học bổng hết giá trị
mà tôi vẫn chưa thể bắt kịp cuộc sống ở đây. Mọi thứ quá nhanh làm tôi quá mệt
mỏi. Những công việc phụ quán đã quen, đã nhận được những đồng lương đầu tiên
nhưng vẫn chả thấm vào đâu với cuộc sống ở đây. Căn gác nhỏ tôi sống mấy hôm
nay lại bị gió lùa. Trời lạnh chẳng thể ngủ…”
Đọc đến đây thì mẹ Kim nước mắt đã lưng tròng.
Bà đâu ngờ đằng sau nụ cười của cô con gái bé nhỏ của bà là bao khó khăn vất vả
ở nơi đất khách quê người ấy. Lòng bà thắt lại, bà trách mình chả giúp gì được
cho con để ước mơ cuối cùng của đứa con gái cũng sắp phải dang dở. Cậu em trai
tên Lâm của Kim đứng cạnh, cũng chả biết nói gì với người mẹ tiều tụy của mình.
Mắt cậu cũng đã đỏ hoe, cậu thương chị, thương mẹ và thương cả chính mình. Những
cuộc đời chung một số phận…
………………………………………………….
“
Chuyến bay số hiệu VN153 xuất phát từ Nhật Bản đã hạ cánh.” Tiếng thông báo
của nhân viên sân bay vang lên.
Tròn hai năm kể từ ngày Kim nhận được
học bổng, ngày hôm nay, ngày trở về của cô gái bé nhỏ dường như buồn hơn ngày
cô tự tin ra đi trong biết bao hi vọng. Học bổng hết hạn, làm việc quá giờ bị cảnh
sát tạm giữ, không một xu dính túi, mọi khó khăn thậm chí là “tủi nhục” với cô
gái ấy, từng thứ một, in sâu vào tâm trí cô.
Đã hai năm từ ngày cô từ biệt mẹ và
em trai đi du học, cảnh vật ngày trở về không khác xưa. Vẫn căn nhà cấp bốn cũ
kĩ ấy, chăng là có thêm chiếc xe Dream mà cô tích góp tiền gửi về Việt Nam cho
Lâm mua đi học, đi làm. Mỗi mùa hoa sứ nở trắng sân nhà, là mỗi mùa thương nhớ
bỗng vơi rồi lại đầy, ít nhất là trong tâm hồn Kim.
- Thế bây giờ con tính làm gì? Hai năm rồi, bắt đầu lại không dễ đâu con ạ,
cũng là lỗi do mẹ cả – Mẹ Kim buồn.
-
Mẹ đừng nói thế. Con cũng không biết mình phải làm gì nữa mẹ ạ. Mọi thứ với con
sao cứ lận đận hoài. Nhưng con sẽ không bao giờ
quên người con từng hết mực tin tưởng đã đưa chiếc phong thư du học cho
con để con rơi vào hoàn cảnh như thế này.– Giọng Kim ngắt quãng, mắt cô đã ứ
đầy lệ, mọi thứ với Kim chưa bao giờ mù mờ như thế, trừ chuyện rõ ràng nhất mà
Kim phải làm.
- Thôi con ạ. Thật ra thì … - Bà chợt khựng lại – Hay con học Báo chí lại đi. – Mẹ Kim ánh
mắt dò dẫm.
- Tại sao là Báo chí? Liệu có quá muộn không mẹ?
-
Chỉ cần con tin là còn đủ thời gian, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Hãy bắt đầu lại ước
mơ của con, hãy để mẹ cảm thấy nhẹ đi nỗi dày vò của ba năm trước.– Giọng
bà nghẹn lại.
Mắt Kim bỗng sâu thẳm. Cô nhìn vào một
khoảng mông lung vô định. Lại là hai từ ấy, từ ước mơ đến nỗi đau, liệu cô có
nên thử bắt đầu với nó? Đầu Kim đã thật sự quá mệt mỏi…
…………………………………………………
-
Mẹ ơi, con có tháng nhuận bút đầu tiên rồi. Người ta bảo nếu con tiếp tục viết
bài về các tấm gương hiếu học như mấy tháng nay thì nhuận bút của con sẽ nhận đều
đặn hơn, vì người ta khen trong bài viết của con giàu lòng nhân ái đó mẹ.–
Kim cười rạng rỡ.
- Những bài báo của con đã san sẻ tình yêu thương cho những số phận cần
được giúp đỡ, thế con đã sẵn sàng mở tấm lòng cho những người luôn ở bên con
chưa?– Mẹ Kim cười mỉm.
-
Con luôn yêu mẹ và em Lâm mà.– Kim hôn lên má mẹ mình một cái rõ kêu.
-
Nhưng không chỉ có mẹ và em Lâm đâu. Còn người gửi thư cho con nữa kìa. –
Cái miệng móm mém của bà mẹ mang bao nhiêu căn bệnh hôm nay rạng rỡ lạ thường.
Bà
vừa nói vừa lò dò tới bên bàn thờ lấy một lá thư đưa cho Kim. Kim nhìn bên
ngoài phong thư: Gửi Kim yêu dấu của
Giang. Cô chợt dừng lại nơi cái tên quá quen đến nỗi đâm lạ lùng ấy. Cũng từ
rất lâu rồi, từ cái ngày cô mắng Giang qua màn hình về loạt phóng sự anh viết về
cô, từ cái ngày cô khóa tài khoản của mình để không phải gặp Giang, cũng từ rất
lâu rồi cô không còn có cảm giác về người mà cô từng tin tưởng, vòng xoáy cuộc
sống khiến cô quên đi cơn giận ngày nào và nỗi vất vả xưa kia để đặt tròn tâm
huyết của mình vào công việc cô theo đuổi. Kim hời hợt vậy đấy, giận đấy rồi
cũng sẽ quên, đau đấy rồi cũng sẽ đứng dậy, “Vì em là người phụ nữ dũng cảm mà anh luôn thương mến…” - Giang bắt
đầu lá thư như thế.
Hai mặt giấy, một câu chuyện dài được
viết lại đầy tình cảm mà Giang dành cho Kim. Đó là những tháng ngày anh ngồi lặng
lẽ bên cô nghe cô tâm sự về ước mơ bị dang dở, nghe cô than phiền về cuộc sống
một mình nơi không tình thân, nghe cô rủ rỉ về những định hướng cuộc đời mà cô
tự vẽ ra làm vui bản thân đang chán chường của mình. Kim đọc từng chữ, cả một
thời gian dài giữa hai người hiện lên trong đầu cô, có nước mắt, có niềm vui,
có sự sản sẻ và những “ giận hờn” mà cô biết mình đã sai. Giang đã tự vẽ ra kế
hoạch để giúp Kim bắt đầu viết lại ước mơ của mình, kể cả kế hoạch đưa cô đi du
học, một kế hoạch đến Kim cũng ngỡ ngàng khi học bổng của Đại học Tokyo là do
Giang làm giả và toàn bộ số tiền phí sinh hoạt bên xứ sở hoa anh đào là do
Giang ngấm ngầm giúp Kim. Chàng công tử đã tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục
mẹ Kim về kế hoạch đó, đã rớt bao giọt mồ hôi chạy nhờ sự giúp đỡ khắp nơi để đảm
bảo hoàn thành trọn vẹn kế hoạch. Kế hoạch cuộc đời của Kim, của hai người…
“ …Anh chỉ muốn nhắc em rằng, dù khó
khăn đến bao nhiêu, hãy luôn ngẩng cao đầu khinh thường tất cả vất vả kia,
chúng ta có quyền được lựa chọn con đường mình đi. Và dù có chông gai đến đâu,
em hãy luôn giữ chặt niềm tin của mình, vì bên em luôn có mẹ, có Lâm và hãy có
cả anh nữa, Kim nhé. Không phải ai cũng có ước mơ đẹp như em có đâu.
Đến lúc em đọc thư này, nếu không may anh phải
đi du học theo ý nguyện của gia đình để mai mốt về tiếp quản tập đoàn, em cũng
đừng buồn, cũng đừng cảm ơn anh về bất cứ điều gì. Hãy cảm ơn cuộc đời mẹ đã
sinh ra em, cảm ơn chính bản thân em đã không gục ngã trước khó khăn, bởi nếu
em gục ngã, kế hoạch của anh sẽ không thành công mĩ mãn như vậy.
Giữ gìn sức khỏe nhé cô gái của anh,
tạm biệt em, tạm biệt mẹ và Lâm hộ anh luôn.
Hôn
em
Từ
người mãi yêu em”
Mắt Kim đã nhòe nước mắt từ lúc nào,
chưa bao giờ cô cảm thấy xấu hổ về bản thân đến như vậy. Cô vô tâm đến độ không
nhận ra ai đã luôn ở bên cô lúc khó khăn nhất. Kim chạy vụt đi, Kim hi vọng
Giang vẫn chưa đi nước ngoài, hi vọng Giang vẫn có thể ở bên cô hay đơn giản để
Giang nghe được lời xin lỗi của cô.
“
Kim…” Tiếng gọi vọng nơi đầu ngõ. Kim từ từ quay lại, cô không thể nào ngăn
những giọt nước mắt cứ mãi lăn dài trên má. Và cô đã thấy…
- Anh sẽ không bao giờ để em lại một mình đâu… lá thư là mẹ kêu anh viết
để kể cho em vì hai năm trước em không chịu gặp anh, mấy dòng cuối thằng Lâm mớm
cho anh viết chọc em đó… Hãy tin anh, anh sẽ mãi luôn bên cạnh em, dù em có chối
bỏ anh, Kim à…
Mọi lời nói của Giang dường như vô
nghĩa với Kim lúc ấy. Cô chỉ kịp chạy ôm chầm lấy Giang và khóc nấc lên. Giang
từng nói yêu cô cả vạn lần nhưng chưa bao giờ cô đáp lại. Nhưng giờ cô đã biết
rằng, cô chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào hơn Giang. Một tình yêu bắt đầu
từ lúc nào không ai rõ, nhưng nó là quả ngọt của niềm tin, của sự bao dung và
niềm tin của những người trẻ dám nghĩ dám làm, cô tin thế.
Ánh nắng cuối ngày sao ấm áp lạ thường.
Vì bầu trời mỗi ngày lại có thêm những hạnh phúc mới. Hạnh phúc của những người
trẻ không ngừng theo đuổi đam mê của mình. Nàng Lọ Lem nay đã hạnh phúc bên
Hoàng tử của đời mình.
Khung trời 20 đã gọi tên họ
Từng
người…
Đón lấy thành công.
M.H. Dựa theo tác phẩm "Một nửa 18" của nhà văn Mai Yên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét