Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

[Thơ] Con đã sống như thế mẹ ạ

            
 Con đã sống như thế mẹ ạ...


Chuyện kể rằng, từ ngày còn bom đạn
Tuổi hai mươi vác súng ra chiến trường
Trận địa rực lửa nhuốm đau thương
Bởi ngày về trời bỗng xanh vời vợi…

Ngày trở về trên đôi tay đồng đội
Ngắm mẹ cha, giọt nước rơi bẽ bàng
Tiễn con đi, tìm chiến thắng vẻ vang
Giờ trở về nhuộm đau thương thế kỉ.

Một lần đi, cho cuộc sống không nghỉ
Sức dài, vai rộng, chân bước nhanh
Tuổi hai mươi, tuổi sáng vầng trăng thanh
Đời nhộn nhịp cho yêu thương bất diệt.

Một lần thôi, đất nước màu xanh biếc
Một lần thôi, khúc ca vang ngàn đời
Nhớ lần ấy, chân bước vội mẹ ơi
Con còn sức, con phải ra giúp nước

Mẹ ở nhà ngậm mãi chữ “Vì nước”
Mắt xa xăm, màu áo lính chập chùng
Bước chân đi, lặng lẽ nỗi nhớ nhung
Lau vội lời dặn dò da diết…

Chân con đi, mẹ ơi có biết
Gối đã mỏi, mắt đợi trời chuyển đen
Nhưng bọn giặc là một lũ đê hèn
Con thà thức chứ không chịu mất nước

Mấy ngàn năm, một điều ước
Thành hiện thực rồi mẹ ơi
Hòa bình nay là của ta rồi
Vì chân con đã đi không mỏi

Vì tai con nghe rõ lời Bác nói
Vì mắt con khóc hoài không thôi
Vì tim con đập mãi vẫn bồi hồi
Vì thân con nay đã thành cát bụi.

Mẹ sống ở đời, đừng buồn mẹ nhé
Con kể mẹ nghe cho mẹ vui cười
Tuổi hai mươi đẹp nhất cuộc đời
Con đã sống như thế mẹ ạ…


M.H                                                  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét