Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

[Truyện ngắn] Bức thư cuối

Mưa rơi ...
Đã hai hôm rồi kể từ ngày em bước lến máy bay và cố gắng thực hiện giấc mơ họa sĩ của mình. Còn anh, vẫn lặng lẽ với cốc cà phề sớm nhìn vào màn sương mờ ảo nhớ đến em, cô bé kẹo ngọt của anh.
Anh và em là đôi bạn thân đã rất lâu. Cùng nhau học từ ngày chập chững bước vào lớp một, có thể nói chúng ta là đôi bạn thanh mai trúc mã. Anh chưa bao giờ dám nghĩ nhiều hơn thế để vượt qua hai chữ “Bạn bè” bởi anh luôn tự hào vì có một người bạn tốt như em, một người lạc quan để anh có thể tựa vào vai lúc anh buồn…. Cho đến khi…
Hôm đó em gọi anh lúc rất khuya rồi. Em khóc, em nấc nghẹn ngào, em bảo bạn trai mới quen em là người đã có vợ. Và nhanh nhất có thể, anh đã tới bên em, như hai người bạn, em ôm anh mà nức nở. Chưa bao giờ, anh thấy người lạc quan như em lại khóc nhiều đến thế, có vẻ cái vỏ ngoài lạc quan không che được những trái tim yếu đuối của em, bởi em vẫn là một người con gái mà …
Anh chỉ có thể ngồi bên em không nói gì, làm điểm tựa cho em khóc, và trái tim anh thắt lại theo từng tiếng nấc của em….
Tối đó anh ở lại nhà em để em có thể yên tâm say giấc…
Sáng sớm hôm sau, trong giấc mơ của mình, anh nhận ra có ai đó đã hôm vào trán anh, thật nhẹ nhàng làm anh thức giấc… Anh lại cứ giả vờ ngủ, anh không hiểu sao người bạn của anh lại làm thế, nhưng anh biết lúc đó, trái tim anh lần đầu tiến rung động trước em.
Vài ngày sau, em chủ động chia tay bạn gái, anh gọi em đi uống vài cốc bia cho khuây khỏa… Và anh rất vui khi thấy em… Anh biết anh đã phải lòng em rồi !
Nhưng cái tình bạn quá đẹp giữ em và anh làm anh không thể dũng cảm đứng lên nói với em “ Tớ yêu cậu, *** à” để rồi em phải trốn tránh tình yêu bằng việc đi du học ngành hội họa bên Pháp…
Ở phương trời Paris hoa lệ ấy, em có biết… Anh đã cố mỉm cười tiễn em lên máy bay, anh đã cố giữ lại giọt nước mắt để em ra đi vui vẻ… Và nụ hôn tạm biệt của em làm anh như biến thành bức tượng giữa sân bay, vì chính lúc đó anh biết em cũng yêu anh…
Đã hai ngày rồi mà anh vẫn chưa biết phải làm gì để có thể bình thường trở lại…
Anh thực sự rối bời. Đã rất lâu rồi anh không biết em đã từng yêu anh, cô bạn thân yêu quí à…
Nhưng anh đã hiểu rằng, cần đến lúc sống bằng cảm xúc thật nhất nơi trái tim.
Lúc em nhận được là thư chuyển phát nhanh này, anh đã ở trên máy bay, chuyến bay tới Pháp, tới xứ sở tình yêu và tới người anh yêu…
Em à! Đã đến lúc chúng ta phải sống bằng trái tim yêu thương không bận bịu những rào cản rồi… Vì em và anh sẽ hạnh phúc với những thứ mà chúng ta đã chọn. Chờ anh nhé? Yêu em.
Tái bút : Anh cũng gửi cô họa sĩ của anh mấy vần thơ nè.
Cho chiều về nơi lưng trời tắt nắng
Bóng dáng ai mờ ảo bến yêu thương
Như hồn xưa còn đôi chút vấn vương
Hoa ngày tàn, sương vẫn giăng cuối lối...

Sóng tình yêu cho mùa hoa khắp lối
Đến đi như ranh giới vô hình
Kể chuyện xưa ngày áo trắng vô tình
Lặng lẽ hoa oải hương thơm ngát...

                                                          Người yêu em !
                                                                                                   M.H.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét