Về
quê anh, em nhé…
Anh đưa em về đất Dĩ An
Đất cũ xưa kia bắt giặc hàng
Kể em nghe ngọn núi cùng dân đánh
giặc
Tên rằng núi Châu Thới quê anh
Châu Thới quê anh nước trong xanh
Non cao cách đất, khí trong lành
Nghe chuyện sư Khánh Long tu
tịnh
Am nhỏ gốc chùa phủ rêu xanh
Theo anh, em về đất chim lành
Khấn rằng sơn tự có linh thiêng
Cho em giữ một kiếp ngoan hiền
Làm dâu thảo chốn nên thơ cổ kính.
Em ơi đi đâu xa tìm nơi cổ kính
Chùa xưa nhất Nam Bộ ở ngay đây
Phải chăng còn thiếu miếng trầu cay
Châu Thới rước em về làm dâu thảo.
M.H.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét